Chương 2905: Tô Mạt Tận Thế (1)
Chương 2905: Tô Mạt Tận Thế (1)Chương 2905: Tô Mạt Tận Thế (1)
"Đông Nhạc Hỏa Tỉnh đâu? Bị ai cướp đi?" Lâm Tam Sinh hỏi.
"Ta... Ta không biết."Thu Oánh hơi cúi đầu, trầm mặc vài giây, nói: ta tuy đuổi theo, nhưng chưa thể đi vào khe hở hư không, vì thế bồi hồi hồi lâu ở phụ cận, lúc này mới gặp Bích Thanh cô nương..."
Nhuế Lãnh Ngọc cũng hỏi: "Nữ Bạt và Hữu Quân, cùng nhau tiến vào hư không? Còn có ai khác hay không?"
Thu Oánh ngẩng đầu nhìn cô, lắc lắc đầu,"Không có, chỉ có hai người bọn họ."
"Cô nghĩ kỹ chút đi, có gì bỏ sót, cho dù một chút chỗ đáng ngờ nhỏ bé cũng nhớ cho kỹ." Nói xong đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương, rót chén nước cho hắn uống, lại từ trên quầy lấy ra khăn tay, chấm nước lau mặt cho hắn, biểu hiện giống như người vợ dịu dàng.
Thu Oánh cẩn thận nghĩ, lắc đầu nói: "Không có, thật sự không có."
Nhuế Lãnh Ngọc hầu hạ Diệp Thiếu Dương một lúc, kéo tay hắn nói: "Được rồi, em thật sự phải đi đây, Đạo Phong bên kia cũng không thể tách khỏi người ta, bên này để Tiểu Cửu chiếu cố anh đi, một thời gian nữa em lại đến thăm anh."
"Được, vậy em mau đi đi, tình huống Đạo Phong, anh chờ em đến nói cho anh biết."
Nhuế Lãnh Ngọc nói lời từ biệt với mọi người, bảo Lâm Tam Sinh mở ra Sơn Hà Xã Tắc Đồ, chui vào.
"Bánh Bao, ngươi đi tìm Bích Thanh, tìm được cô ấy mang cô ấy trở về."
Bánh Bao nghe thấy mệnh lệnh của Diệp Thiếu Dương, gật đầu rời đi.
Lâm Tam Sinh một tay vuốt râu, nhìn Thu Oánh, nói: "Thu Oánh, ngươi có phải còn biết cái gì, nhưng không tiện mở miệng hay không?"
Thu Oánh nghe thấy, sửng sốt một phen, vừa muốn mở miệng, có y tá đẩy cửa tiến vào, giúp Diệp Thiếu Dương đo nhiệt độ cơ thể, chờ sau khi cô ấy đi, Diệp Thiếu Dương bảo Qua Qua bay đến ngoài cửa sổ theo dõi, đề phòng có người ở bên ngoài nghe lén.
Lâm Tam Sinh lại thúc giục Thu Oánh một lần, Thu Oánh đi đến bên cạnh Diệp Thiếu Dương ngồi xuống, nhìn quét đoàn người một cái, hạ giọng nói với Diệp Thiếu Dương: "Lão đại, người thương tổn ngươi không phải Hữu Quân, là... Diêu Quang tiên tử!" Diệp Thiếu Dương lập tức há hốc mồm, lão Quách và Tiểu Cửu cũng đều trợn mắt cứng lưỡi, chỉ có vẻ mặt Lâm Tam Sinh không thay đổi.
"Sao có thể, dù thế nào nữa, Diêu Quang tiên tử cũng không đến mức ở lúc đó xuống tay với Thiếu Dương chứ!" Lão Quách lầm bẩm.
Thu Oánh nói: "Tôi tận mắt thấy, còn có thể giả sao. Lúc ấy Diêu Quang tiên tử ghé vào trong lòng lão đại, chị dâu Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu đang vây công Nữ Bạt, phía sau lão đại chính là Hữu Quân, không có bất luận kẻ nào khác, là như thế này nhỉ?"
Diệp Thiếu Dương nhớ lại một phen, gật gật đầu.
"Thật ra tôi cũng ở không xa phía sau, chỉ là chưa hiện hình, lúc ấy tôi đang tính đi lên hỗ trợ, phát hiện vẻ mặt Diêu Quang tiên tử có chút quỷ dị, liền nhìn chằm chằm cô ta, cô ta ghé vào trong lòng lão đại, hai tay ở phía sau lão đại, đột nhiên dùng thủ đoạn nào đó, một luồng khí đen bay ra, bắn về phía Hữu Quân, nhưng nửa đường luồng khí đen đó lại quay về, lúc này mới đánh vào trên lưng lão đại, khí đen đó bay cực nhanh, tôi không kịp ngăn cản... Chuyện sau đó, mọi người đều đã biết."
Diệp Thiếu Dương cả kinh, cẩn thận nhớ lại tình cảnh lúc đó, lẩm bẩm: "Không phải Hữu Quân làm, vậy hắn vì sao không nói, còn phải đào tẩu?"
Lâm Tam Sinh nói: "Hắn nói, ngươi sẽ tin sao? Hơn nữa lấy loại địa vị đó của hắn, cùng thái độ đối địch với chúng ta, căn bản sẽ không giải thích cái này, ta tin tưởng trong lòng hắn lúc ấy cũng chấn động."
"Vậy hắn vì sao phải chạy?" Diệp Thiếu Dương bám riết không tha.
Lâm Tam Sinh trầm ngâm nói: "Lúc ấy, Nữ Bạt bên kia thế nào?"
"Ta và Lãnh Ngọc quay về cứu Thiếu Dương, Nữ Bạt liền chạy..." Tiểu Cửu giật mình "Ồ, Hữu Quân không phải đào tẩu, hắn là đuổi theo Nữ Bạt, cướp đoạt Đông Nhạc Hỏa Tinh!"
Lâm Tam Sinh gật đầu, nhìn Diệp Thiếu Dương,"Bây giờ ngươi hiểu chưa."
Thì ra là như thế...
Diêu Quang tiên tử, thế mà lại bày một bố cục khéo léo như vậy! Bây giờ nhớ lại, có thể lúc ấy ả là cố ý bị thương, sau đó nhào vào trong lòng mình. Mình lúc ấy đã cảm thấy ả lúc đó quá dính, dùng sức dính vào trên người mình, còn tưởng ả là muốn chiếm tiện nghi mình (nằm mơ giữa ban ngày), hóa ra không phải chiếm tiện nghỉ, là muốn lấy mạng mình.
Vốn, mình cho dù lực chú ý ở trên chiến trường phía trước, nếu phía sau có người đánh lén, cũng không có khả năng hoàn toàn không chú ý đến, nói đến cùng vẫn là Diêu Quang tiên tử đột nhiên bổ nhào vào trong mới để ả đánh lén thành công.
Lúc trước mình còn cảm thấy bị thương rất nghẹn khuất, mà nay nghĩ đến, tất cả cái này đều là con mẹ nó lộ số. Vấn đề là...Ả vì sao phải làm như vậy chứ."
"Muốn giết ngươi thôi." Lâm Tam Sinh nói.
"Giết ta làm gì, đối với ả có chỗ tốt gì."
Trước kia tuy từng đánh với Diêu Quang tiên tử, nhưng cũng không tính là kẻ thù mà, với lại bây giờ Lâm Tam Sinh lăn lộn ở Không Giới rất khá, ả không sợ bị người ta phát hiện, sau đó khơi mào Không Giới nội chiến?
Tiểu Cửu và lão Quách đều lắc đầu, nghĩ không ra động cơ Diêu Quang tiên tử làm như vậy, không thể không đem ánh mắt chuyển qua trên mặt Lâm Tam Sinh.
"Các ngươi đều nhìn ta làm gì?"
"Lúc này, không nhìn ngươi thì nhìn ai." Diệp Thiếu Dương nháy mắt.
Lâm Tam Sinh cạn lời,"Các ngươi như vậy không được, không thể chuyện gì động não đều giao cho ta, nhỡ đâu ta không có mặt..."
"Được rồi được rồi, ngươi mau phân tích." Diệp Thiếu Dương khoát tay.
"Sao giống như nhiệm vụ!" Lâm Tam Sinh oán giận một câu, đi đến trước cửa sổ, đứng một lúc, quay đầu hỏi Tiểu Cửu: "Sáu khi Diêu Quang tiên tử ra tay với Thiếu Dương, các ngươi lập tức lao tới, Nữ Bạt bỏ chạy ngay tại chỗ?"
Tiểu Cửu gật đầu nói: "Đương nhiên, Thiếu Dương bị thương, lúc ấy không biết sống hay chết, chúng ta nào còn có thời gian đi để ý Nữ Bạt."
Lâm Tam Sinh lại trầm ngâm một hồi, nói: "Ta có suy đoán lớn mật... mục đích Diêu Quang tiên tử ám sát Thiếu Dương, cũng không phải bản nhân ả, mà là... giải vây cho Nữ Bạt!"
Đoàn người vừa nghe, đều cảm thấy không có khả năng.
"Sao có thể, Nữ Bạt và Diêu Quang tiên tử không đội trời chung, sao có thể giúp ả! Ta tình nguyện tin tưởng ả vô duyên vô cớ muốn muốn giết ta, cũng không tin ả sẽ giúp Nữ Bạt." Diệp Thiếu Dương dùng sức xua tay.
Lâm Tam Sinh nói: "Thiếu Dương, ngươi cẩn thận nghĩ xem, những hành động này của bọn họ vốn là tuyệt mật, Nữ Bạt sao có thể biết, nhưng lại bố trí nhiều cương thi như vậy ở đó, rõ ràng là sớm có chuẩn bị, đây hiển nhiên là có nội gian."
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, nghĩ đến trước đó Thông Huyền đạo nhân cũng từng nói nội chuyện gian, nghĩ đi nghĩ lại, nói: "Nhưng điều này là cấp bậc đại lão, mặc kệ là ích lợi cá nhân hay là lợi ích Xiển giáo bọn họ, đều không đến mức làm phản đồ chứ."
"Ngươi nghĩ ngược lại xem, nếu không có ả đánh lén ngươi, Lãnh Ngọc và Tiểu Cửu có thể quấn lấy Nữ Bạt, chờ đoàn người chạy tới, Nữ Bạt căn bản trốn không thoát, hơn nữa lúc ấy đoàn người sắp đến, thời điểm mấu chốt nhất, xảy ra loại chuyện này, chẳng lẽ ngươi không cảm thấy đáng ngờ?"
"Đáng ngờ, nhưng ta..."
"Ta biết ngươi muốn nói gì, nếu là ả, ta cũng không nghĩ ra động cơ của ả là gì, chỉ mong là ta nghĩ nhiều, tóm lại chuyện này trong thời gian ngắn không có cách nào làm rõ, ta trở về lại chậm rãi điều tra đi, chúng ta trước kín miệng như bưng, đừng nhắc tới với bất luận kẻ nào."