Chương 2906: Tô Mạt Tận Thế (2)
Chương 2906: Tô Mạt Tận Thế (2)Chương 2906: Tô Mạt Tận Thế (2)
"Ta biết ngươi muốn nói gì, nếu là ả, ta cũng không nghĩ ra động cơ của ả là gì, chỉ mong là ta nghĩ nhiều, tóm lại chuyện này trong thời gian ngắn không có cách nào làm rõ, ta trở về lại chậm rãi điều tra đi, chúng ta trước kín miệng như bưng, đừng nhắc tới với bất luận kẻ nào."
Đoàn người đều gật đầu.
"Ta cũng nên đi rồi, Thu Oánh, ngươi đi theo ta đi."
Thu Oánh nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, lại nhìn nhìn Lâm Tam Sinh. Diệp Thiếu Dương nói: "Cô đi đi, ở chỗ tôi cũng không có việc gì, nhưng chuyện hôm nay, thật đúng là phải cảm ơn cô."
Thứ nhất hắn và Thu Oánh thời gian ở chung không dài, tương đối khách khí chút, thứ hai hắn thật sự cảm thấy sở trường của Thu Oánh thật sự quá trâu bò, vài lần đều tạo ra tác dụng mấu chốt, phải cảm ơn cô.
Thu Oánh bắt đầu có chút xấu hổ.
"Đúng rồi, quân sư, Đông Nhạc Hỏa Tinh gì đó, thật sự lợi hại như vậy?"
"Ngay cả Hữu Quân cũng tới cướp, nghĩ hẳn là đồ cực tốt." Lâm Tam Sinh trầm mặc một phen, thở dài,"Ít nhất không để Xiển giáo đạt được, cũng coi như miễn cưỡng hoàn thành nhiệm vụ... Thiếu Dương, ngươi có tính toán gì không?"
"Ta... Không có việc gì. Ồ, ta cần đi Long Hổ sơn, tham gia đại điển kế vị tân nhậm chưởng giáo."
"Tân nhậm chưởng giáo, ngươi quen biết sao?"
"Ta nào có quen, nghe nói là đồ đệ bí mật của Trương Vô Sinh, trước kia chưa từng nghe nói."
Lâm Tam Sinh trầm ngâm một phen, nói: "Lúc ngươi đi, nhớ cho ta biết một tiếng, ta cũng tới kiến thức một phen."
Nói xong phá vỡ hư không, mang theo Thu Oánh cùng đi.
"Được rồi, ta cũng đi đây, ài, chuẩn bị nhiều như vậy, cũng chưa dùng tới một cái nào."Lão Quách bất đắc dĩ thở dài. Lúc ban đầu chiến đấu, hai bên hỗn chiến, lão Quách sợ những thứ cứt đái đại sát khí kia của tổn thương đến người một nhà, chưa dám dùng, vốn muốn giữ lại ở thời khắc mấu chốt khắc địch chế thắng, nào biết về sau tình huống lại có biến, chiến trường dời đi, hai bên lại lâm thời kết minh.
Diệp Thiếu Dương cười nói: "May những thứ đó của huynh chưa dùng, kiện,"Đúng rồi Quách sư huynh, Từ Tâm sư thái đám người đó về sau như thế nào."
"Đi rồi, năm người không đánh lại một mình đệ, còn có mặt mũi gì ở lại nữa, đều xám xịt xuống núi rồi." Nói đến chuyện này, mặt mày lão Quách vui vẻ hẳn lên,"Thiếu Dương à, đệ nay cũng trâu bò rồi, đối phó bọn họ đám tông sư đó, một tay đã xử lý hết, nhân gian đệ không có đối thủ nữa."
"Nhân gian lớn như vậy, lời này cũng không dám nói lung tung." Diệp Thiếu Dương cười cười,"Đệ bây giờ so với Đạo Phong lúc trước thế nào?"
Lão Quách suy nghĩ một phen, nói: "Đạo Phong trước khi mất tích... sẽ không lợi hại hơn đệ bây giờ."
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này rất cao hứng.
Lão Quách đi rồi, Qua Qua đi ngoài cửa sổ cũng chưa trở về, trong phòng bệnh chỉ còn lại có Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu.
Hai người hàn huyên một phen đề tài lúc trước từng tán gẫu, cũng chưa thảo luận ra kết quả gì, Tiểu Cửu lo lắng tình huống vết thương của Diệp Thiếu Dương, đỡ hắn nằm xuống, bản thân cũng nằm sát hắn, tắt đèn đi.
Trong bóng đêm, Diệp Thiếu Dương đặt tay lên trên người Tiểu Cửu, hai người đều chưa nói chuyện, cũng chưa có động tác gì, nhưng hai người lòng có thần quái đều biết đối phương đang nghĩ cái gì, chỉ là không tiện mở miệng.
Sau một lúc, Diệp Thiếu Dương lặng lẽ nói: "Tiểu Cửu, em có biết trò chơi máy tính không?"
"Trò chơi? Em trước kia xem anh và Vũ Tình chơi, chính là loại khống chế người tí hon đánh tới đánh lui đó?"
Nhắc tới Tạ Vũ Tình, lòng Diệp Thiếu Dương lại đau một lần, nói: "Đại khái là loại này, anh trước kia ở trong quán net Mao Sơn chơi một trò chơi, tên là Thiên Long Bát Bộ đứng ngạo nghễ Trung Nguyên, đó là một thế giới võ hiệp, nhân vật chính xông pha giang hồ, có thể quen biết rất nhiều em gái, cùng nhau trêu đùa, cùng nhau chiến đấu, khăng khít không thể tách rời, nhưng đến cuối cùng, ngươi chỉ có thể lựa chọn một cô nương ở bên, mà người còn lại, đều sẽ đau lòng rời khỏi.
Trò chơi có vài kết cục, ngươi có thể lặp lại một lần nữa, sau đó lựa chọn cô nương khác nhau, mỗi một loại lựa chọn, đều là kết cục cuộc đời khác nhau... Anh chơi rất nhập tâm, đó là lần đầu tiên trong đời anh cảm nhận được cái gì là duyên phận."
Tiểu Cửu lẩm bẩm: "Giống với đời người." câu chuyện khác nhau. Đời người thường thường chỉ có một lần cơ hội lựa chọn, bỏ lỡ là bỏ lỡ, loại cảm giác này thật đáng sợ. Cho dù có kiếp sau, đó lại là chuyện cuộc đời khác, lại sẽ có lựa chọn khác chờ ngươi. Tiếc nuối của kiếp này, vĩnh viễn... Vĩnh viễn không có cách nào bù lại."
Bỏ lỡ, thì vĩnh viễn không trở về nữa.
Nói tới đây, Diệp Thiếu Dương càng cảm thấy thê lương, nghĩ tới Thanh Vân Tử trước khi chết từng nói với mình một câu: gặp nhau đều là duyên, duyên hết chớ cưỡng cầu.
Tiểu Cửu nghe được lời này, cảm giác trong lòng căng thẳng, xoay người, rúc đến trong lòng Diệp Thiếu Dương, nói: "Em không muốn làm anh khó xử, em nghĩ anh vui vẻ, về phần em... Anh không cần khổ sở vì em, em đã sớm xác định vị trí của mình, em vĩnh viễn... Vĩnh viễn là yêu phó của anh."
Diệp Thiếu Dương nghe xong lời này, trong lòng cảm động nói không nên lời, dùng sức ôm chặt cô, qua một lát thì thở dài: "Anh đối với em, cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi, nhưng lòng anh bây giờ có chút rối. Tiểu Cửu, loại chuyện này cũng chỉ nói được với em, anh cảm giác, Lãnh Ngọc và anh càng ngày càng xa..."
"Càng ngày càng xa, có ý tứ gì?" Tiểu Cửu có chút kinh ngạc.
"Anh cũng không biết, chỉ là một loại cảm giác, bây giờ cô ấy... không quá giống với trước kia, cảm giác, anh nói không rõ được."
"Có lẽ chỉ là hai người tách ra quá lâu, nếu sống bên nhau, tất cả đều sẽ tốt lên."
"Có lẽ thế."
Diệp Thiếu Dương âm thầm thở dài.
Khi trời sắp sáng, Tiểu Cửu đi. Diệp Thiếu Dương nằm một mình ở trên giường bệnh, nhìn ngoài cửa sổ, suy nghĩ ngàn vạn.
Đột nhiên một tia sáng màu xanh lục từ ngoài cửa sổ chiếu vào, sau khi rơi xuống đất, hóa thành hình người, Diệp Thiếu Dương chăm chú nhìn, là Bích Thanh.
Vẫn là bộ dáng ban đầu của cô.
Nhưng ở trong mắt Diệp Thiếu Dương, cảm giác lại hoàn toàn khác, cảm giác này không có cách nào dùng lời để biểu đạt, nhưng Diệp Thiếu Dương xác định, cô không phải Bích Thanh trước đây nữa.
Bích Thanh đi đến trước giường, ngồi xuống, nhìn Diệp Thiếu Dương, một lúc lâu chưa lên tiếng. "Bị ta nuốt rồi, đã trở thành một luồng hồn phách." Sau khi nói xong, cô nhìn Diệp Thiếu Dương, nhưng trên mặt Diệp Thiếu Dương không có bất cứ cảm xúc gì."Chúc mừng." Hắn khô khan phun ra hai chữ này.
"Thiếu Dương, ta biết ngươi giận ta, ta cũng là sau khi luyện hóa hồn phách cô ta, mới biết được quan hệ của cô ta với ngươi... Đây là ký ức khắc vào trong hồn phách cô ta, ở kiếp trước, ngươi và cô ta là sư huynh muội, quan hệ rất thân mật, cô ta thích ngươi cả đời... Kiếp này các ngươi là kẻ thù, nhưng cô ta vẫn thích ngươi, trong phòng cô ta, khắp nơi đều là hình ảnh của ngươi.
Cô ta chưa nói chuyện này với bất luận kẻ nào, chỉ có con gái nuôi của Lý Hạo Nhiên biết. Cô ta đến chết cũng vẫn đang thích ngươi."
Bích Thanh lắc lắc đầu, cười khổ nói: "Ta là cảm thấy, chuyện này phải để ngươi biết, bằng không cô ta chết không nhắm mắt."