Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2902 - Chương 2907: Huynh Đệ Trở Về (1)

Chương 2907: Huynh Đệ Trở Về (1) Chương 2907: Huynh Đệ Trở Về (1)Chương 2907: Huynh Đệ Trở Về (1)

Diệp Thiếu Dương hoàn toàn ngây người.

Tô Mạt... Kẻ thù của mình, thế mà còn có một tầng quan hệ bí ẩn này với mình, trách không được mình trong minh minh một lòng muốn bảo vệ cô ấy, đáng tiếc, chờ khi mình biết tin tức này, cô ấy đã không còn nữa.

Hơn nữa là hồn phách hoàn toàn bị Bích Thanh luyện hóa hấp thu, từ nay về sau, trên đời không còn cô ấy nữa.

Diệp Thiếu Dương lặng lẽ dậy, đi đến trước cửa sổ, đem cửa sổ mở ra.

Ánh trăng man mát, trong cái sân lớn dưới lầu bệnh viện có một khu vườn hoa nhỏ, trồng một ít hoa cỏ với cây cối, Bạch Ngọc Lan cao lớn hầu như cao bằng phòng bệnh, nở hoa màu trắng, hương hoa thơm ngát.

"Ngươi là luyện hóa hồn phách của cô ấy trước, mới biết được tất cả cái này?"

"Phải. Nếu biết sớm một chút, vì ngươi, ta có lẽ sẽ không động thủ đối với cô ta nữa."

Diệp Thiếu Dương trầm mặc một lát, nói: "Cho nên, ngươi bây giờ đã lợi hại hơn phải không?"

Bích Thanh đứng ở phía sau hắn, có chút xấu hổ cười cười,"Có lẽ ngươi cũng không phải đối thủ nữa."

Diệp Thiếu Dương lúc này mới xoay người, nhìn chằm chằm cô, nói: "Thử chút không?"

Bích Thanh đi về phía trước một bước, ánh mắt lóe lên, nói: "Ngươi muốn động thủ với ta sao?"

Diệp Thiếu Dương tựa vào trên cửa sổ, nói: "Ngươi có tính toán gì không?"

"Ta muốn đi Vô Lượng giới, tìm sư huynh ta."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, nói: "Không biết ngươi đi còn có thể trở về hay không?"

"Ta không biết, nhưng ta sẽ không quên ngươi. Ngươi là người bạn duy nhất của ta ở nhân gian."

Cô đi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, hai tay ôm cổ hắn, đem trọng lượng thân thể ép hết ở trên người hắn. Diệp Thiếu Dương cũng ôm chặt cô.

Hai tay Bích Thanh ôm mặt hắn, hôn ở trên trán hắn một cái, cười nói: "Nai còn có rất nhiều viêc nhải làm. cẩn thân chút ta đán ứna naưØi †a nhất định sẽ trở về, ít nhất ở lúc ngươi đối phó Vô Cực Quỷ Vương, ta nhất định sẽ trở về giúp ngươi."

"Ngươi biết đi Vô Lượng giới như thế nào?"

"Biện pháp đương nhiên là có."Cô buông ra Diệp Thiếu Dương, nói: "Ta đi đây." Nhìn chằm chằm Diệp Thiếu Dương một hồi, tựa như muốn đem dung mạo hắn khắc vào trong đầu, sau đó tung người từ cửa sổ bay ra ngoài.

"Bích Thanh."

Diệp Thiếu Dương gọi cô một tiếng.

Bích Thanh quay đầu, đáp ở trên cành cây Ngọc Lan, xoay người nhìn hắn.

"Ngươi gặp được sư phụ ta, nhớ nói cho ông một tiếng, ta rất nhớ ông ấy. Còn có... Mặc kệ thế nào, ta cũng sẽ nhớ ngươi."

Diệp Thiếu Dương dựa theo lễ nghỉ đạo môn, hướng cô chắp chắp tay.

Bích Thanh cười phất phất tay, xoay người bay đi, biến mất trong bóng đêm.

Một mình Diệp Thiếu Dương đứng yên thật lâu ở trước cửa sổ.

Hôm sau, Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị cùng tới, Trương Tiểu Nhị vừa gặp mặt liền càu nhàu, trách cứ Diệp Thiếu Dương vài lần hành động gần đây đều không tìm cô, vì chứng minh thực lực của mình, còn biểu diễn pháp thuật một phen ngay tại chỗ cho Diệp Thiếu Dương, cô tiến bộ quả thực rất nhanh.

Đối với đồ đệ này, Diệp Thiếu Dương cũng không bày ra được cái giá sư phụ một chút nào, bị cô dây dưa hồi lâu, đành phải đáp ứng lúc đi Long Hổ sơn mang theo cô, Trương Tiểu Nhị lúc này mới vui vẻ đáp ứng, quan tâm tới tình huống vết thương của Diệp Thiếu Dương.

"Sư phụ sư phụ, thương thế của anh thế nào rồi, em thấy vẫn là đổi bệnh viện đi, anh chờ em gọi điện thoại, chúng ta đi bệnh viện Nhân Dân, điều kiện nơi đó tốt hơn ở đây..."

Trương Tiểu Nhị lấy ra điện thoại, lập tức muốn gọi, bị Diệp Thiếu Dương ngăn lại, tỏ vẻ mình không làm sao cả, lúc nào cũng có thể xuất viện, không lăn qua lộn lại nữa.

Diệp Tiểu Manh đi mua một bát vằn thắn trở về, muốn cho Diệp Thiếu Dương ăn, Diệp Thiếu Dương sợ nhất là được người ta hầu hạ, đoạt lấy tự mình ăn.

Hai người hỏi tình hình vài lần hành động gần nhất của hắn, Diệp nhiệt huyết sôi trào, ra sức thầm oán Diệp Thiếu Dương không mang theo mình.

Diệp Tiểu Manh thấy trạng thái của hắn không tệ, vì thế thỉnh giáo vấn đề phương diện pháp thuật, gần đây cô và Trương Tiểu Nhị si mê tu luyện, theo thực lực tăng lên, hai người đều tích lũy cả đống vấn đề, Diệp Thiếu Dương lần lượt giải đáp, cuối cùng suy nghĩ một phen rồi nói: "Có một số vấn đề, anh trong thời gian cũng không trả lời rõ được, Tiểu Manh em lần trước không phải nói muốn đi Mao Sơn sao, hai em nếu có rảnh, có thể trở về ở một đoạn thời gian, trên núi nhiều sách, các em có thể hệ thống đọc một lần, hơn nữa Tiểu Tô gần đây thu không ít đệ tử, các em có thể cùng nhau trao đổi luận bàn, tiến bộ sẽ nhanh hơn."

"Luận bàn à! Cái này tốt!"Trương Tiểu Nhị hưng phấn hai mắt tỏa sáng,"Em thích nhất luận bàn, từ khi học pháp thuật, thì chưa từng đánh với người khác, mỗi ngày ngẫu nhiên đánh với Tiểu Manh, lại không phải đối thủ của cô ấy. Em đi Mao Sơn, Tiểu Manh chúng ta ngày mai đi luôn! Ồ, cần đi Long Hổ sơn trước, chờ trở về chúng ta đi luôn đi!"

Diệp Thiếu Dương cúi đầu mỉm cười, thầm nghĩ cô em này nếu đi Mao Sơn, lấy tính cách cô ấy, nhất định quấy trên dưới cả ngọn núi gà chó không yên, cũng tốt, bớt đến quấy rầy mình, Tô Khâm Chương không phải chưởng giáo tạm quyền sao, nên sẻ chia lo lắng cho mình chứ.

Giữa trưa lão Quách cũng đến, vốn là muốn gọi đồ ăn ngoài, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy mình không có việc gì nữa, vì thế bốn người cùng nhau ra ngoài ăn cơm, đi ăn sủi cảo Đông Bắc, Diệp Thiếu Dương muốn về ngủ trưa, liền đem hai cô em cùng đều đuổi đi, trở lại phòng bệnh, kết quả vừa nằm không lâu, liền có người đẩy cửa tiến vào.

Diệp Thiếu Dương dậy nhìn, ngẩn người: là một cô em tóc dài, mặc đồ tây tối màu, tất chân đen giày cao gót, hướng mình cười.

"Cô là... Ủa, là Tiểu Văn!"

Là Vương Húc Văn! Diệp Thiếu Dương mất vài giây mới nhận ra cô, lúc trước tóc hình như chưa dài như vậy.

"Sao cô lại tới đây, cô biết tôi ở đây?"

"Tôi nghe người ta nói."

Diệp Thiếu Dương vừa muốn hỏi cô nghe ai nói, Vương Húc Văn ngồi xuống ở bên giường, hỏi thăm tình huống vết thương của hắn.

Hai người không phải quá thân quen, Diệp Thiếu Dương tương đối khách khí một hỏi một đáp với cô.

"Không có việc gì là tốt rồi, à, tôi cũng chưa mua cái gì..." Vương Húc Văn cười nói: "Nhưng tôi có người bạn là bác sĩ, tôi dẫn anh ấy đi cùng, để anh ấy kiểm tra cho anh một chút, cam đoan anh rất nhanh sẽ ổn."

Còn có như vậy?

Diệp Thiếu Dương khách khí xin miễn, nhưng Vương Húc Văn kiên trì, hơn nữa tỏ vẻ người đã đến, chờ ở ngay bên ngoài. Diệp Thiếu Dương đành phải bảo cô mời vào, trong lòng lại tò mò, muốn xem xem vị bác sĩ này tình huống thế nào.

Vương Húc Văn đứng dậy mở cửa, sau đó một người theo phía sau cô đi vào, khom lưng, vừa lúc bị cô che, đẩy cô đi mãi đến trước mặt Diệp Thiếu Dương, đột nhiên thân mình lóe lên, Diệp Thiếu Dương liếc một cái thấy được một cái đầu trọc rất lớn, sau đó đã bị đầu trọc này đè ngã ở trên giường.

"Mẹ kiếp cậu, lão tử có thương tích trong người, cút ngay!" Diệp Thiếu Dương mắng to đem Tứ Bảo đẩy ra.

Tứ Bảo lại như thế nào cũng không buông tay, cười hê hê,"Tôi còn không biết cậu, thân thể này của cậu cứng rắn như tấm thép, chút vết thương đó tính cái chim. Thế nào, tôi món quà này không tệ chứ?Ha ha!"

Hai người ầm ï một lúc mới tách ra, Diệp Thiếu Dương lập tức hỏi hắn là trở về khi nào.

Tứ Bảo kêu Vương Húc Văn đem cửa đóng lại, sau đó kể về tình huống mình đến Hiên Viên sơn:
Bình Luận (0)
Comment