Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2907 - Chương 2912: Thần Tích (1)

Chương 2912: Thần Tích (1) Chương 2912: Thần Tích (1)Chương 2912: Thần Tích (1)

Ba ngày sau, Diệp Thiếu Dương chạy tới Ưng Đàm, hỏi Tứ Bảo trên wechat, biết được Tứ Bảo buổi chiều mới đến, vì thế mang theo Qua Qua cùng đi Long Hổ sơn. Tứ Bảo là hai ngày trước về Ngũ Đài Sơn. Hắn vốn không muốn trở về. Nhưng Diệp Thiếu Dương khuyên hắn trở về một lần, tốt xấu là sơn môn của mình, nếu Tiêu Dao Phi không đuổi hắn đi, thì dịu đi quan hệ với nhau, nếu đuổi hắn đi lại đi cũng không muộn.

Tứ Bảo cũng muốn đi trước mộ phần sư phụ mình thắp một nén nhang, liền nghe lời Diệp Thiếu Dương rời đi. Hắn về Long Hổ sơn còn có một nhiệm vụ, chính là từ bên cạnh hỏi thăm một chút tình huống tân nhậm chưởng giáo Long Hổ sơn, Diệp Thiếu Dương tin tưởng, Long Hổ sơn và mấy đại phái kia nhất định đã sớm tiếp xúc.

Đương thời rối loạn, các đại môn phái của giới pháp thuật thường xuyên xâu chuỗi, liên hệ tin tức, Diệp Thiếu Dương gã chưởng giáo này bởi vì chưa bao giờ ở trên núi, quan hệ với mọi người cũng bình thường, bởi vậy rất nhiều tin tức đều là một người biết đến cuối cùng.

Hắn vốn định tìm Long Dương chân nhân hỏi, quan hệ với nhau là tốt, nhưng dù sao hắn cũng là một phần tử của Long Hổ sơn, về tình huống của tân nhậm chưởng giáo, khẳng định sẽ không nhiều lời với người ngoài.

Chuyến đi Long Hổ sơn lần này, Diệp Thiếu Dương là tự mình đến, vốn lão Quách cũng muốn đi cùng, nhưng Diệp Thiếu Dương nghĩ đến hắn gần đây luôn theo mình chạy ngược chạy xuôi, trong lòng rất áy náy, vì thế khuyên hắn lưu lại, vừa lúc Tiểu Ngư cũng nghỉ về nhà, để hắn ở bên người nhà, chờ lúc thật sự làm việc lại tìm hắn. Lão Quách cũng chỉ đành đáp ứng.

Diệp Thiếu Dương chạy tới Long Hổ sơn, vòng qua cảnh khu, đến ngoài sơn môn Long Hổ sơn, mấy đệ tử thủ vệ lập tức tiến lên, đánh giá cao thấp Diệp Thiếu Dương,"Khách nhân đánh đâu tới vậy?"

Đây là một câu tiếng lóng, là dùng để phân biệt du khách và đồng nghiệp giới pháp thuật, chỉ cần là môn phái ở phụ cận cảnh khu sơn môn đều có một bộ tiếng lóng như vậy, Diệp Thiếu Dương trả lời một câu: "Tam Thanh miếu đường."

Mấy tiểu đạo sĩ tiến lên thi lễ, bảo Diệp Thiếu Dương đưa ra thiệp mời.

Thiệp mời?

"À, thiệp mời là trực tiếp hạ đến sơn môn, ta mãi không về sơn môn, không mang ở trên người." Diệp Thiếu Dương cười cười.

Một đạo sĩ khó xử nói: "Vị sư huynh này, không có thiếp mời là không đưữc. lần nàv chuướởờng điáo chúng †a mời mấy chuc vị đao hữu đến vem lễ lấy thiệp mời là tín vật duy nhất..."

Đang lúc nói chuyện, có mấy người từ phía sau bọn họ đi tới, một người cầm đầu tiến lên hành lễ với tiểu đạo sĩ, tiểu đạo sĩ cũng theo thường lệ hỏi thiệp mời, người nọ đưa ra, tiểu đạo sĩ nhìn thoáng qua, khom người nói: "Thì ra là chưởng giáo Thiên Cơ môn, ngưỡng mộ đã lâu ngưỡng mộ đã lâu, mời lên núi, trên núi có sư đệ của ta tiếp đãi."

Thiên Cơ môn cái quỷ gì?

Diệp Thiếu Dương nghe cũng chưa từng nghe nói, đoán hẳn là môn phái cỡ trung nào đó, xem ra lần này Long Hổ sơn làm hoạt động rất lớn, không riêng mời mấy đại môn phái, ngay cả các môn phái bậc trung cũng mời.

Long Hổ sơn, muốn làm gì?

"Vị đạo hữu này, không có thiếp mời, là không thể vào, đây là quy củ chưởng giáo cho chúng ta, xin thứ lỗi."

Một đạo sĩ bên cạnh thì không khách khí như vậy, cười nói: "Mấy ngày nay có mấy tên giả mạo muốn trà trộn vào, đều bị chúng ta ngăn cản."

Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nói: "Cái này có gì đáng trà trộn vào."

Đạo sĩ kia nói: "Đương nhiên, khách nhân chúng ta mời, đều là chưởng giáo cẩn thận chân tuyển, Long Hổ sơn ta là môn phái lớn số một giới pháp thuật, có thể có tư cách tham gia đăng cơ đại điển chưởng giáo môn phái ta, tự nhiên nở mày nở mặt, cũng có lợi đối với môn phái của mình phát triển."

Diệp Thiếu Dương không biết nói gì nữa. Nhưng cũng có thể lý giải, giới pháp thuật tuy là một tổ chức thần bí, nhưng giống với các nhóm khác, cũng là long xà hỗn tạp, lão đại rất nhiều môn phái nhỏ, đều muốn nhấc lên quan hệ với môn phái lớn, qua lại quen mặt, có mặt mũi, lại có thể lừa dối người phía dưới.

Chưởng giáo Thiên Cơ môn kia đi qua sơn môn, dùng thiệp mời quạt gió, vẻ mặt hớn hở quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương một cái.

Diệp Thiếu Dương chỉ mỉm cười, đi theo muốn vào bên trong, mấy đạo sĩ đi lên ngăn hắn, thái độ cũng thay đổi.

"Vị đạo hữu này, Long Hổ sơn không thể xông vào!"

Diệp Thiếu Dương nhìn bọn họ, nói: "Ta báo tên đi, ta là Diệp Thiếu Dương."

Diệp Thiếu Dương! !

Các ngoại môn đệ tử canh núi đó chưa từng gặp Diệp Thiếu Dương, đây chính là danh nhân đứng đầu giới pháp thuật hiện nay! Mấy đạo sĩ ngây ra như phỗng.

Diệp Thiếu Dương từ giữa bọn họ đi qua, chưởng giáo Thiên Cơ môn gì đó vội vàng lao đến một bên, ngơ ngác giơ thiệp mời. Lẽ ra gặp được đại nhân vật, như bọn họ khẳng định là muốn nịnh nọt nhiều hơn, để cầu kết bạn, nhưng thật sự gặp được Diệp Thiếu Dương, hắn ngược lại không dám. Bởi vì thân phận và thực lực chênh lệch quá lớn, căn bản không phải người của cùng một thế giới.

"Lão đại, những người này thật sự là mắt chó nhìn người." Qua Qua từ trong ba lô của hắn chui đầu ra, nói.

Diệp Thiếu Dương đem đầu nó ấn về, đi đến trên núi, phía trước đạo quan còn có một sơn môn, có đạo sĩ chờ tiếp đãi, khách khí đi lên hỏi tên họ.

"Diệp... Diệp chưởng giáo?" Nghe được Diệp Thiếu Dương tự giới thiệu, mấy đạo sĩ giật mình một cái, nhưng rất nhanh phục hồi tỉnh thần, đi lên hành lễ."Diệp chưởng giáo, Tô đạo trưởng của quý phái đã đến, muốn đi bên đó chỗ hắn hay không?"

Diệp Thiếu Dương lập tức đáp ứng, được mang đi "Ký túc xá khu", ba căn nhà lầu cao tầng năm, đều là sương phòng và khách phòng, phía sau còn có vài biệt thự nhỏ, dựa vào núi mà xây, như những tòa lầu các cổ đại, những cái này đều là Long Hổ sơn mấy năm qua xây dựng lên.

Cảnh khu Long Hổ sơn thu nhập cao, môn phái được chia phần, hương khói cũng tràn đầy, giàu chảy mỡ.

Diệp Thiếu Dương ở trong lòng đối chiếu một chút tình huống Mao Sơn của mình, Mao Sơn thật ra cũng rất có tiền, nhưng Thanh Vân Tử không giỏi quản lý, cũng không biết làm mấy thứ này, sau khi lão chết, trái lại để lại một khoản khổng lồ, Diệp Thiếu Dương cầm mấy vạn đồng bản thân dùng, còn lại đều cho Tô Khâm Chương, dùng để môn phái chỉ tiêu.

Đối chiếu, Long Hổ sơn gia nghiệp lớn, đệ tử đông đảo, giống một thế gia cường thịnh, nhất cử nhất động đều ảnh hưởng giới pháp thuật.

Mà Mao Sơn tựa như môn phái lánh đời, bình thường không chơi với người khác, nhìn qua thần thần bí bí, cao cao tại thượng.

Hai môn phái lớn này, hoàn toàn không đi chung một con đường.

Lần này nhân viên tham dự cũng chia ra cấp bậc, đại bộ phận đều ở trong ba tòa nhà phía trước, mà đại lão của mấy môn phái lớn thì ở biệt thự phía sau, Mao Sơn phái được chia một tòa.

Cửa chính lầu một mở ra, Diệp Thiếu Dương cảm tạ đạo sĩ kia, bản đun nước, nghe được tiếng bước chân, ngẩng đầu ngẩn ra nhìn hắn, hỏi hắn tìm ai.

"Tô Khâm Chương đâu?"

"Ở đây!"

Tô Khâm Chương nghe thấy tiếng, từ trong một gian phòng bên cạnh đi ra, lập tức muốn hành lễ,"Bái kiến chưởng môn!"

Diệp Thiếu Dương lập tức giữ hắn,"Đừng khách khí, đệ biết ta không thích mấy trò này."

Tô Khâm Chương cười gật gật đầu, chỉ vào đệ tử sững sờ ở một bên nói: "Còn không bái kiến chưởng môn sư bá!"

Tiểu tử đó lập tức muốn quỳ xuống, cũng bị Diệp Thiếu Dương bắt được cánh tay, Tô Khâm Chương giới thiệu với Diệp Thiếu Dương, tiểu tử này là đồ đệ hắn mấy tháng trước thu, cũng là trẻ mồ côi, nhưng tư chất không tệ, con người cũng thành thật, sau khi trải qua khảo hạch, tháng trước tấn thăng nội môn, lần này dẫn gã tới đây tiếp xúc với đời.
Bình Luận (0)
Comment