Chương 2913: Thần Tích (2)
Chương 2913: Thần Tích (2)Chương 2913: Thần Tích (2)
"Sư huynh, huynh gọi nó Tiểu Mã là được."Tô Khâm Chương nói.
Tiểu Mã...
Diệp Thiếu Dương lắc đầu,"Cái xưng hô này đối với ta có ý nghĩa đặc thù, gọi Tiểu Tuấn được rồi." Tiến lên vỗ vỗ bờ vai gã, quan sát một phen, nhìn từ trên tướng mạo, thật đúng là tài năng tu đạo, cổ vũ gã vài câu.
Mã Thư Tuấn phi thường khẩn trương, từ đầu tới đuôi cười ngây ngô gật đầu.
"Sư huynh, chúng ta vào nhà tán gẫu đi. Đi sương phòng của đệ."Tô Khâm Chương dẫn hắn đi sương phòng, hai người ngồi đối mặt nhau ở bồ đoàn trên mặt đất, Mã Thư Tuấn pha trà tiến vào. Qua Qua cũng từ trong ba lô của Diệp Thiếu Dương chui ra, chào hỏi với Tô Khâm Chương.
"Sư huynh, đệ nghe nói, ngài đã tấn thăng bài vị Thượng Tiên?"Tô Khâm Chương hạ giọng nói, sau khi được Diệp Thiếu Dương xác nhận, Tô Khâm Chương kích động hướng hắn chúc mừng.
"Lần trước nghe Quách sư huynh nói, đệ còn không dám tin, thế mà là thật... Trời ạ, bài vị Thượng Tiên..." Ở trong mắt Tô Khâm Chương, quả thực không dám tưởng tượng.
"Không nói thứ vô dụng đó, ta hỏi đệ, tình huống tân nhậm chưởng giáo này của Long Hổ sơn, đệ hiểu biết bao nhiêu?"
"Đệ biết hắn tên Mộ Hàn, tuổi... Hình như xấp xỉ với huynh."
"Mộ Hàn... Chưa từng nghe nói."
"Chưa từng có ai nghe nói, mọi người đã sớm âm thầm thảo luận, nhưng chưa có ai biết tình huống của hắn, nghe nói ngay cả người một nhà Long Hổ sơn đối với hắn cũng không biết, nhưng, nghe nói tình huống hắn lên làm chưởng giáo, còn có chút khúc chiết..."
Tô Khâm Chương đem tình huống nghe được nói một lần, cảm khái nói: "Mộ Hàn này, quả thật rất lợi hại, kỹ năng áp đảo toàn bộ kẻ địch ở Long Hổ sơn, hơn nữa là nghiền áp, lúc này mới thuận lợi lên làm chưởng giáo."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, nghĩ đã là đồ đệ bí mật của Trương Vô Sinh, lại trước khi mất lệnh gã đến kế thừa Long Hổ sơn, tự nhiên không phải loại tầm thường.
"Đúng rồi sư huynh, lần này đăng cơ đại điển của bọn họ tìm rất nhiều người, môn phái cỡ trung bình thường gọi được tên đều đến đây, bên ngoài đầu nói Mô Hàn là eó tin tức đì quan †rona tuvên bế, eư tình liên auan toàn bộ giới pháp thuật."
Diệp Thiếu Dương hỏi là gì, Tô Khâm Chương cũng không biết, hắn cũng là nghe người khác nói.
Hai người bên này đang trò chuyện, Mã Thư Tuấn tới gõ cửa, nói Long Dương chân nhân đến bái phỏng.
"Mau mời!"
Long Dương chân nhân tiến vào, chào hỏi với hai người, sau khi ngồi xuống khách khí vài câu, cũng an tĩnh lại. Hắn và Diệp Thiếu Dương là bạn bè từng cùng nhau chiến đấu, quan hệ không tầm thường, không cần phải quá khách sáo.
Nói chuyện phiếm vài câu, Diệp Thiếu Dương thử hỏi hắn tình huống có liên quan Mộ Hàn, Long Dương chân nhân nói một số thứ Diệp Thiếu Dương từng nghe, càng thêm bí ẩn lại tránh mà không đề cập tới, Diệp Thiếu Dương cũng hiểu, mặc kệ hai người quen thuộc như thế nào, dù sao Mộ Hàn là chưởng giáo Long Hổ sơn của hắn, hắn không có khả năng nói quá nhiều về gã.
Diệp Thiếu Dương lại hỏi về điển lễ lần này, Long Dương chân nhân nói cho hắn, lần này người của các môn phái lớn, bọn họ gần như đều mời tới, còn có các môn phái cỡ trung, chỉ cần có thể liên hệ cũng đều mời tới.
"Làm ra động tĩnh lớn như vậy, mấy người là muốn làm gì?" Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi.
"Cái này sao, bây giờ chưa tiện nói, đến lúc đó cậu sẽ biết."
Hàn huyên một hồi, Long Dương chân nhân đứng dậy cáo từ, hỏi Diệp Thiếu Dương muốn cùng đi ăn cơm chiều hay không, Diệp Thiếu Dương suy nghĩ, Long Dương chân nhân làm đệ tử Long Hổ sơn, mấy ngày nay nhất định rất bận, liền cảm ơn nhưng từ chối.
"Vậy cũng được, chạng vạng có người sẽ đưa cơm đến, nếu các cậu đói bụng trước, thì đi căn tin ăn, căn tin ở phía sau đại điện."Long Dương chân nhân quan tâm nói một tiếng, đứng dậy đi ra ngoài, tựa như lại nghĩ tới gì, quay đầu nhìn Diệp Thiếu Dương, nói: "Thiếu Dương, đến lúc đó trên điển lễ, còn xin thông cảm."
Thông cảm? Thông cảm cái gì?
Chưa đợi Diệp Thiếu Dương hỏi ra miệng, Long Dương chân nhân đã rời khỏi.
Lúc chạng vạng, Tứ Bảo cũng đến, hắn theo đám người Tiêu Dao Phi cùng nhau lên núi, dàn xếp xong, lập tức tìm đến Diệp Thiếu Dương, buổi tối vừa lúc cùng nhau ăn cơm. Hắn nói cho Diệp Thiếu Dương, tuy Tiêu Dao Phi lúc trước từng nói những lời kiểu như đem hắn trục xuất sư môn, nhưng dù sao cũng là lời nói khi tức giận, mình chủ động về núi, Tiêu Dao Phi vẫn tha thứ hắn, tuy không nói quá nhiều với hắn, nhưng cũng thừa nhận thân phận của hắn, lần này cũng đi cùng nhau tới đây.
Cơm nước xong, Tứ Bảo muốn về môn phái mình bên kia nhìn xem, Diệp Thiếu Dương đem Tô Khâm Chương và Qua Qua để lại, một mình ra ngoài đi bộ.
"Khu dừng chân" có rất nhiều người, tăng nhân đạo sĩ đều có, còn có một số tán tu dân gian, mỗi người đều mặc áo khoác hoặc là áo dài thân đối, nhìn qua tiên phong đạo cốt, Diệp Thiếu Dương cảm thấy buồn cười, lại nhìn trên người mình, mặc một cái áo gió, quần bò cùng giày thể thao, đi ở giữa những người này, ngược lại như là pháp sư giả mạo.
Một mình hắn đi bộ đến trên núi phía sau, cũng không biết đây là núi gì. Núi không cao, chỉ có trăm mét. Diệp Thiếu Dương leo lên đỉnh núi, nhìn thấy có một ngôi đình, bên cạnh đình có một ngôi mộ, thấp thoáng ở giữa mấy cây tùng.
Diệp Thiếu Dương đi qua xem, là phần mộ của một đạo sĩ, tên là Bát Tỉnh Tử, hắn chưa từng nghe cái tên này, trong lòng tò mò, nếu là đạo sĩ Long Hổ sơn, vì sao không chôn ở phần mộ tổ tiên trên núi, nếu không phải, vậy vì sao phần mộ sẽ ở cảnh nội Long Hổ sơn?
"Thiếu Dương."
Phía sau đột nhiên truyền đến một thanh âm êm tai, Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn, là một tì khưu ni, chậm rãi đi tới, trên mặt mang theo nụ cười thân thiện nhìn mình.
"Chào sư thái!" Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhận ra là Tĩnh Tuệ sư thái, lập tức cười tươi, tiến lên nhiệt tình chào hỏi.
Phía sau Tĩnh Tuệ sư thái còn hai tiểu ni cô đang đứng, gật đầu chào hỏi lẫn nhau với Diệp Thiếu Dương.
Hàn huyền vài câu, Diệp Thiếu Dương biết được Tĩnh Tuệ sư thái ngày hôm qua đã tới, cũng rảnh không có việc gì lên ngọn núi này tản bộ, vì thế cùng đi đến trong đình ngồi xuống, hàn huyên một hồi.
Trên núi gió to, hơi lạnh, người tu đạo tuy sức chống cự mạnh hơn người bình thường, nhưng cũng không cần thiết ở đây chịu lạnh, vì thế cùng nhau xuống núi.
"Thiếu Dương, Lãnh Ngọc cô nương kia... Hai người vẫn ổn chứ?"
Diệp Thiếu Dương trở nên do dự, trừ người của Liên Minh Bắt Quỷ, đồng, hơn nữa lại ở Thi tộc một đoạn thời gian, gần như là kẻ địch chung của toàn bộ giới pháp thuật."Cô ấy rất ổn." Diệp Thiếu Dương vẫn thừa nhận mình và cô ấy có lui tới.
Tĩnh Tuệ sư thái khẽ thở dài, nói: "Đứa nhỏ này mệnh khổ, bọn họ đều nói cô ấy là chuyển thế quỷ đồng, tôi không tin, cho dù đúng, lại có quan hệ gì, cô ấy vẫn như cũ là chính cô ấy."
Diệp Thiếu Dương nói: "Sư thái, nếu mọi người đều giống bà nghĩ như vậy thì tốt rồi."
"Không cần để ý cái nhìn của người khác, Thiếu Dương, cậu đối với cô ấy tốt một chút."
"Đa tạ sư thái quan tâm." Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.
Sau đó, Tĩnh Tuệ sư thái hỏi dự định của hắn, Diệp Thiếu Dương lắc đầu, bản thân hắn quả thực cũng không biết muốn làm gì, san bằng Thái Âm sơn, đó là nhiệm vụ cuối cùng của mình, bây giờ hắn còn không muốn nói, miễn cho dọa người khác.
Cho dù hắn là Diệp Thiếu Dương, nói lời này cũng không tránh khỏi có chút tự đại.
Tĩnh Tuệ sư thái nói: "Thiếu Dương, thiên kiếp chỉ loạn đánh đến nơi rồi, cậu thân là đứa con ông trời lựa chọn, nhất định phải gánh vác trách nhiệm, lãnh đạo giới pháp thuật đối kháng thiên kiếp, đây là chuyện cậu phải đi làm."