Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2918 - Chương 2923: Đạo Phong Trở Về (1)

Chương 2923: Đạo Phong Trở Về (1) Chương 2923: Đạo Phong Trở Về (1)Chương 2923: Đạo Phong Trở Về (1)

Ngoài động Tử Vi, Đạo Phong cùng Triệu Công Minh cưỡi hổ đen, cách nhau hai ba mươi mét nhìn nhau.

Một tay Triệu Công Minh vuốt chòm râu, hướng Đạo Phong gật đầu cười "Áo xanh, đã lâu không gặp."

Đạo Phong không để ý tới lời hắn nói, hỏi ngược lại: "Đại đế đây là muốn chính thức nhúng tay việc nhân gian sao?"

Triệu Công Minh nghe hắn nói như vậy, thở dài, nói: "Lệnh của đại đế, không thể không đến. Quỷ Vực đã lộn xộn, nhân gian vô luận như thế nào không thể rối loạn nữa... Áo xanh, vốn tất cả thuận lợi, ngươi cần gì phải làm trái lệnh của đại đế?"

Đạo Phong trầm ngâm một lát, nhìn chằm chằm con hổ đen kia dưới khố hắn, nói: "Nếu đại đế muốn giết Ngưu tướng quân, ngươi có tuân lệnh không?"

Ngưu tướng quân, là thân phận khi con hổ đen kia ở nhân gian đầu thai làm người, chính là đại tướng Ngưu dưới trướng Nhạc nguyên soái Cao. Một đoạn điển cố này, Diệp Thiếu Dương từng nghe.

Triệu Công Minh cũng nhìn con hổ đen một cái, lại nhìn nhìn Diệp Thiếu Dương, yên lặng nói: "Ta không ở vị trí của ngài, lời này không dám trả lời, chỉ là, áo xanh... Ngươi đã nghĩ tới hậu quả chưa? Cho dù ngươi trảm thi chứng đạo, lại làm sao nhảy ra khỏi thiên đạo luân hồi?"

Đạo Phong cười khinh miệt, không mở miệng.

"Thôi, Đạo Phong, trước mặt chân nhân không nói láo, Mộ Hàn là một trong cứu thế tứ tử, tuyệt đối không thể giết, nếu giết hắn, sợ thiên hạ đại loạn, ta hôm nay là vì việc này mà đến, may mắn kịp lúc."

"Ta nếu giết hắn thì sao?"Đạo Phong nói.

Triệu Công Minh liếc Diệp Thiếu Dương một cái, nói với Đạo Phong: "Ngươi nếu giết hắn, toàn bộ đều sụp đổ, tính mạng tiểu thiên sư chỉ sợ cũng khó bảo toàn." Trầm mặc một phen, hướng Đạo Phong chắp tay, nói,"Việc hôm nay là như thế, ngươi làm sao cho tốt. Ngươi ta dù sao từng là sư huynh đệ một thời, ngày sau gặp lại, ta cũng không muốn binh đao gặp nhau..."

Nói xong vỗ vỗ đầu con hổ đen, con hổ đen xoay người, hướng xa xa chạy như điên, trong nháy mắt đã không thấy bóng dáng.

Đạo Phong không giả bộ ngầu nữa, quay đầu nói với Diệp Thiếu Dương: "Người là không giết được nữa, đi thôi." Diệp Thiếu Dương nghĩ nghĩ, quay đầu nói với Tô Khâm Chương: "Ta không thể ở lại nữa, ta đi trước, chuyện còn lại đệ xử lý đi."

Tô Khâm Chương mờ mịt gật gật đầu, nói: "Sư huynh yên tâm, ta biết làm thế nào, Mộ Hàn cũng không dám làm gì ta." Nói xong lại vái Đạo Phong, lúc trước ở bên trong tình huống đặc thù, hắn còn chưa kịp chào hỏi với Đạo Phong.

Đạo Phong nói với hắn: "Ta là tên đồ đệ bị đuổi của Mao Sơn, hôm nay giết mấy người của Long Hổ sơn, tính hết ở trên đầu ta, bọn họ sẽ không làm khó dễ đệ." Nói xong tung người bay về phía xa xa.

Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bả vai Tô Khâm Chương, hướng Tứ Bảo nháy mắt, vội vàng đuổi theo phương hướng Đạo Phong.

Rời khỏi phạm vi Long Hổ sơn, tới cảnh khu dưới núi, ở trong thung lũng tìm được Đạo Phong. Hai người gặp mặt, Diệp Thiếu Dương nhất thời lại không nghĩ ra nói cái gì, đem chuyện xảy ra lúc trước suy nghĩ một lần, có loại cảm giác tựa như ảo mộng, nhìn nhìn Đạo Phong, lại nhìn nhìn Tứ Bảo, thở dài: "Ta trước khi đến, đã cảm thấy tên Mộ Hàn này là muốn làm việc, nhưng không ngờ dã tâm hắn lớn như vậy, càng không ngờ, hắn là đứa con ông trời lựa chọn thật sự..."

Đạo Phong đột nhiên dùng ánh mắt sắc bén nhìn chằm chằm hắn, chất vấn: "Ngươi vì sao không giết hắn?"

Diệp Thiếu Dương cười khổ nói: "Ngươi vì sao không hỏi, ta có phải đối thủ của hắn hay không."

"Ngươi nếu ngay cả hắn cũng không phải đối thủ, ngươi xứng đáng chết đi."

Tứ Bảo tiếp một câu: "Phong đại nói không sai, sơn dương nếu không phải cậu ngăn, tôi đã đi dạy hắn làm người."

Diệp Thiếu Dương lắc đầu nói: "Tôi từng cẩn thận quan sát thủ đoạn của hắn, cậu chưa chắc là đối thủ của hắn."

"Tôi không tin."Tứ Bảo bĩu môi.

Diệp Thiếu Dương quay đầu nói với Đạo Phong: "Hắn là truyền nhân của Trương Vô Sinh, cũng là truyền nhân cách đời của Đạo Uyên chân nhân, ngươi bảo ta làm sao xuống tay, hơn nữa ta nếu giết hắn, Mao Sơn và Long Hổ sơn từ nay về sau sẽ kết mối thù sống chết, ta không muốn như vậy."

Tứ Bảo xoa đầu nói: "Cậu nói vậy cũng đúng, nhưng người ta bây giờ là muốn thay thế cậu, trở thành lão đại giới pháp thuật đó, cậu ít nhất phải dạy dỗ hắn một trận, để hắn chỗ nào mát mẻ thì ở lại chỗ đó."

"Hôm nay, tôi tính nể mặt Đạo Uyên cùng Trương Vô Sinh một lần, lần càn rỡ không ai bì nổi của Mộ Hàn lúc trước, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng khó chịu.

Ánh mắt Đạo Phong nhu hòa đi, khẽ thở dài: "Ngươi trưởng thành rồi."

"Ngươi sao lại tới nơi này?"

"Ta từ Hiên Viên sơn trở về, vẫn luôn đi theo ngươi."

"Hiên Viên sơn!" Diệp Thiếu Dương hô lên,"Ngươi đi Hiên Viên sơn?"

Đạo Phong hướng hắn quơ quơ Đả Thần Tiên trong tay,"Bằng không thứ này ở đâu ra?"

Diệp Thiếu Dương sửng sốt một phen, lúc này mới nhớ tới lúc trước Đạo Phong "chết", pháp khí đều bị Thanh Trường Phong lấy đi, Đạo Phong đã đem những thứ này đoạt về, tất nhiên là từng đánh với Thanh Trường Phong, vội hỏi hắn Thanh Trường Phong đâu.

"Hắn không có mặt, những thứ này đều giấu ở trong đạo quan của hắn."

"Sau đó thì sao?" Qua Qua mở to mắt truy hỏi.

"Bị ta huyết tẩy rồi." Đạo Phong nói nhẹ nhàng bâng quơ.

Đạo Phong và Tứ Bảo nhìn nhau một cái, đều kinh hãi vô cùng.

Đạo Phong... Không hổ là Đạo Phong, cũng chỉ có hắn có khả năng làm ra loại chuyện này.

"Vậy Thanh Trường Phong bây giờ nhất định đang tìm ngươi như phát điên rồi."

"Có lẽ cũng sẽ tìm ngươi, ngươi để ý một chút." Đạo Phong khoát tay, không muốn nói thêm về chuyện này, trầm ngâm một lát, nói: "Ta lúc trước muốn giết Mộ Hàn, cũng là thử, âm ty quả nhiên muốn toàn lực bảo vệ hắn, Triệu Công Minh nói không sai, hắn không thể chết, hắn nếu chết, ngươi sẽ càng thêm nguy hiểm, nhưng thực đến một bước đó, ngươi cũng tuyệt không thể mầm tay."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu.

"Về phần minh chủ cái gì, cứ để hắn đi nhảy nhót, hắn muốn làm đứa con ông trời lựa chọn, cứ để hắn làm."

Diệp Thiếu Dương vẫn gật đầu,"Ngươi còn về trong Sơn Hà Xã Tắc Đồ sao, Lãnh Ngọc thế nào rồi?"

"Về, cô ấy còn ở bên trong chờ ta."

"Cô ấy chờ ngươi... Làm cái gì?" Diệp Thiếu Dương sờ sờ mũi.

Đạo Phong cười cười,"Tiểu vương bát đản, ngươi ghen?" "Nào có!" Diệp Thiếu Dương cao giọng phản bác,"Ta đẹp trai như vậy, sẽ ghen với ngươi sao!"

"Khu khụ." Qua Qua ho khan.

"Ngươi ho cái gì, ta chẳng lẽ không đẹp trai bằng hắn?" Diệp Thiếu Dương búng một phát ở trên đầu nó.

"Đẹp trai đẹp trai, ngươi đẹp trai." Qua Qua cười xấu hổ, trong lòng cảm thấy xấu hổ vì nói dối.

"Bị đây!"

Đạo Phong nói xong, cũng không chào hỏi, một tay phá vỡ hư không, thân thể chui vào.

Diệp Thiếu Dương đoán hắn hẳn là đi Không Giới, dù sao Sơn Hà Xã Tắc Đồ ở trên tay Lâm Tam Sinh.

"Chúng ta làm sao bây giờ?"Tứ Bảo nhìn Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Xuống núi đi, ta lười nhìn thấy Mộ Hàn nữa, hắn muốn làm minh chủ, thì để hắn làm đi, chúng ta chơi của chúng ta." Diệp Thiếu Dương vốn có chút lo cho Tô Khâm Chương, nhưng nghĩ đến Tô Khâm Chương làm chưởng giáo tạm quyền của Mao Sơn, Mộ Hàn khẳng định sẽ không làm gì gã.

Ba người cùng nhau xuyên qua cảnh khu, trên đường đều tự nghĩ tâm sự.

Chuyện xảy ra gần đây, thật là từng chuyện đều làm người ta bất ngờ hơn, đầu tiên là Trần Duyệt, bây giờ lại tới thêm gã Mộ Hàn, rốt cuộc ai mới là chuyển thế quỷ đồng, ai mới là đứa con ông trời lựa chọn?
Bình Luận (0)
Comment