Chương 2924: Thiên Kiếp Buông Xuống (1)
Chương 2924: Thiên Kiếp Buông Xuống (1)Chương 2924: Thiên Kiếp Buông Xuống (1)
Lúc ở cảnh khu chờ xe buýt, Tứ Bảo đột nhiên giữ chặt Diệp Thiếu Dương, rất nghiêm túc nói một câu: "Sơn dương, cậu lúc trước nên để tên nương pháo đó thử Phong Thần Thạch một lần."
"Nương pháo?"
"Bề ngoài không phải rất nương pháo sao, tên cũng nương pháo."
"Thử cái đó có ích gì, hắn cũng không nói dối, tôi sớm đã biết mình không phải đứa con ông trời lựa chọn."
Tứ Bảo ghé sát vào một bước, hạ giọng nói: "Cậu nha, cậu có phải hay không, có gì quan hệ với hắn, cho dù cậu không phải, hắn nhất định đã đúng?"
Diệp Thiếu Dương nhíu mày nói: "Hắn nếu không phải, làm sao dám chủ động đi thử?"
"Nếu, hắn cho rằng là hắn, nhưng thực tế không phải thì sao? Cậu trước kia không phải cũng tưởng là đứa con ông trời lựa chọn."
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, bắt đầu suy nghĩ sâu xa: Mộ Hàn đối với bản thân là đứa con ông trời lựa chọn, sở dĩ tự tin như vậy, tám phần là Trương Vô Sinh hoặc Đạo Uyên chân nhân đại khái đã sớm nói cho hắn, sau đó bảo hắn giữ bí mật, đợi tới lúc thiên kiếp buông xuống mới nói ra thống nhất giới pháp thuật, dẫn dắt mọi người đối kháng tất cả thế lực hắc ám xâm phạm nhân gian...
Chỉ là, Diệp Thiếu Dương đột nhiên nghĩ đến, nếu hắn thật là đứa con ông trời lựa chọn, vậy Trần Duyệt thì sao? Còn có mình với Lãnh Ngọc, trong bốn người, chỉ có một đứa con ông trời lựa chọn, một người là truyền nhân của Diệp Pháp Thiện ( mình ), một chuyển thế quỷ đồng, một là Tả Thủ luân hồi, bốn người này, rốt cuộc ai là ai?
Giờ khắc này, Diệp Thiếu Dương mới tính là khắc sâu ý thức được ván cờ này Vô Cực Quỷ Vương và Phong Đô đại đế liên hợp đánh lớn bao nhiêu: cứu thế tứ tử, cũng là diệt thế tứ tử. Hai bên đều chiếm hai người, ai cũng không biết người nào là người một nhà, người nào là người đối phương (nhiều nhất biết được một), ai cũng không dám hành động thiếu suy ngHĩ.
Chuyện này... Quả thực nước quá sâu.
Nhưng chuyến đi Long Hổ sơn lần này, ít nhất có một cái thu hoạch, đó là tìm được một người cuối cùng trong cứu thế tứ tử, cứu thế tứ tử lần này đủ rồi, tương lai Mộ Hàn mặc kệ làm gì, đều trốn không thoát ánh mắt mọi người. Hơn nữa, tuy Diệp Thiếu Dương phi thường không thích đối với tên tự đại này, nhưng trong lòng cũng đồng ý cách làm của hắn, tức chỉnh hợp lực lượng giới pháp thuật, đối kháng Hiên Viên sơn.
Lên xe buýt cảnh khu, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo ngồi gần nhau thảo luận cục diện tam giới trước mắt, thiên kiếp buông xuống, có năng lực đảo loạn tam giới chủ yếu là ba thế lực: Vô Cực Quỷ Vương Thái Âm sơn, pháp thuật công hội Hiên Viên sơn, Thi tộc Thiên Khí sơn.
Thái Âm sơn đối đầu là âm ty, Thi tộc đối đầu là liên quân Không Giới, mà đối thủ của Hiên Viên sơn là pháp thuật công hội.
Tỉnh Nguyệt Nô đã trảm thi, thực lực sâu không lường được, còn có mấy trưởng lão khác bọn Thanh Trường Phong, cũng đều không phải loại hiền lành gì, ở sau lưng bọn họ, rất có thể còn có vị boss cấp độ che giấu kia: Hiên Viên thánh đế.
Gần đây đám người Tinh Nguyệt Nô không biết đi đâu, tạm thời chưa có động tĩnh gì, nhưng trời biết bọn họ đang có kế hoạch gì, trước mắt giới pháp thuật nhân gian phải đoàn kết lại với nhau, nếu không có thể thật sự sẽ có tai ương ngập đầu.
"Cách nghĩ của cậu và Mộ Hàn thật ra đều giống nhau. Tôi có thể cảm giác ra, hắn là muốn làm việc lớn, không phải phần tử đầu cơ, cậu với hắn tách riêng ngọn cờ, chính là ai tới làm lão đại."Tứ Bảo phân tích.
Diệp Thiếu Dương nói: "Cậu là biết, bất cứ lúc nào tôi cũng chưa từng nghĩ tới làm lão đại, nếu không nào chờ tới hôm nay, chỉ là... Hắn người này quá cuồng vọng liều lĩnh, tôi rất lo lắng hắn sẽ đem mọi người dẫn vào trong hố."
Tứ Bảo gật đầu trầm ngâm nói: "Như thế, tiểu tử này nhìn qua rất tự phụ, có chút giống Đạo Phong."
Diệp Thiếu Dương lắc đầu cười nói: "Hắn và Đạo Phong không so sánh được, tự phụ là cần thực lực chống đỡ, thực lực hắn là không tệ, nhưng nghĩ bản thân cường đại quá phận rồi." Hai người đang thảo luận, Diệp Thiếu Dương đột nhiên phát hiện một bạn trẻ đeo kính của ghế trước từ trong khe hở của ghế ngồi quay đầu nhìn bọn họ, sửng sốt một phen hỏi: "Cậu làm gì?"
"Các anh là đạo diễn, hay là người chế tác gì à?"
"Cái quỷ gì!"
"Không phải sao, những thứ các anh vừa rồi, cái nha thần quỷ gì nha, không phải kịch bản sao, hoặc là tiểu thuyết?"
Diệp Thiếu Dương không nói gì, đành phải lấy lệ với hắn vài câu, trong thường thì tốt rồi, mỗi ngày sống phóng túng tán gái, cái gì thiên kiếp chỉ loạn, cái gì chuyển thế quỷ đồng, cái gì cũng không biết, cái gì cũng không cần đi quản.
Hai người ngồi xe đến trong thành phố Ưng Đàm, đặt vé xe ngày mai đi, sau đó đi phụ cận nhà ga tìm cái khách sạn bình thường ở lại. , Tứ Bảo không có đồng nào cả, đặt phòng là Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương gần đây cũng không có thu nhập gì, nhưng hắn là chưởng giáo Mao Sơn, Mao Sơn thu tiền nhang đèn có một phần của hắn, tuy chưa từng chủ động đòi, nhưng Tô Khâm Chương mỗi tháng đều có phong bì cho hắn, có nhiều có ít, chia đều mỗi tháng đều có gần một vạn tệ.
Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, đây thật sự là một khoản thu nhập khá cao, coi như là lợi ích thực tế lớn nhất sau khi hắn làm chưởng môn.
Tuy như thế, hắn vẫn luôn ăn dùng tiết kiệm, lần này vì tiết kiệm tiền, chỉ đặt một gian phòng, bị Tứ Bảo mắng keo kiệt một lúc lâu.
Mở cửa đi vào, Tứ Bảo tinh mắt, nhìn thấy phía dưới khe cửa có ba tấm thẻ nhỏ, nhặt lên trên bảo bối, nhìn văn tự bên trên, đồng thời đọc ra.
"Chậc chậc, còn có tiểu thịt tươi, bây giờ xã hội này thật sự phát triển, ha ha."
Qua Qua cũng đi đến bên cạnh hắn, cùng xem với hắn, sau đó hai người cùng nhau nghiên cứu mỹ nữ trên ba tấm thẻ người nào xinh đẹp nhất. Diệp Thiếu Dương không nói gì, biết Tứ Bảo là có tà tâm không có tặc đảm, mặc kệ, đi buồng vệ sinh tắm rửa.
Đang tắm rửa, đột nhiên cảm thấy bàn tay nóng lên, cúi đầu nhìn, là cái hồn ấn kia của Chanh Tử đang nhảy lên, một dài ba ngắn, nói lên có việc gấp xảy ra, trong lòng kinh hãi, vội vàng kích hoạt hồn ấn, đem vị trí nói cho cô, sau đó nhanh chóng xả vòi, vừa đem khăn tắm quấn vào, trước mặt liền xuất hiện một khe hở hư không, tiếp theo Chanh Tử liền xông ra.
"Sao thế?" Diệp Thiếu Dương một tay kéo khăn tắm, nhìn về trên người cô, tóc xõa, khóe miệng chảy máu, quần áo trên người còn rách một chút, ánh mắt có chút tan rã.
"Lão đại cứu em!" Chanh Tử bổ nhào vào trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Khe hở hư không lập tức biến mất, nhưng ở trước khi hoàn toàn biến mất, có một đôi tay từ bên trong vươn ra, bắt được hai bên khe hở, sau đó một cái đầu cực lớn chui ra, trên đầu mọc hai cái sừng, giống như dạ xoa, trong tay cầm một món binh khí chói lọi, không nói hai lời, nhằm lưng của Chanh Tử đâm xuống.
Diên Thiếu Dương bước dài tiến lên đem Chanh Tử bảo vê ở sau người, cầm chặt binh khí này, thoáng chốc một làn khí âm hàn hướng trong cơ thể mình lan tràn, lập tức rùng mình, vận khí làm phép, đem một thân cương khí đẩy vào hai tay, địch lại âm khí, chảy ngược vào binh khí, hướng trên thân tà vật kia lan tràn qua.
HAI"
Tà vật run rẩy một cái, ném binh khí, hai tay hướng Diệp Thiếu Dương đâm đến.
Diệp Thiếu Dương một tay kết ấn, vỗ tới, đem tà vật đánh bay.
Phía sau lại có tà vật từ khe hở chui ra, có quỷ có yêu, bề ngoài con nào cũng muôn vàn kỳ quái, không nói gì, giống như quỷ Nhật Bản, mới ra đã lao về phía Diệp Thiếu Dương.