Chương 2932: Trưởng Thành Cuối Cùng (4)
Chương 2932: Trưởng Thành Cuối Cùng (4)Chương 2932: Trưởng Thành Cuối Cùng (4)
Sau một lúc, Nhuế Lãnh Ngọc ngẩng đầu lên, cực kỳ thoải mái mà ngẩng đầu lên, dùng sức hít một hơi, dùng tay áo lau vết máu bên miệng, khoanh chân ngồi ở trên mặt đất, bắt đầu luyện hóa máu Hóa Xà.
Không phải phương pháp luyện hóa bình thường, trong cơ thể cô có máu thi vương, có thể hòa tan phân giải mọi loại máu, trong nháy mắt tiếp xúc đến máu Hóa Xà, máu toàn thân cô tự sôi trào lên, chủ động tiêu hao hơn nữa hòa tan máu Hóa Xà, không cần tới một khắc đồng hồ, máu Hóa Xà đã tan hết, huyết tỉnh lưu lại, tu vi không ngừng thẩm thấu ra, cũng bị thi huyết hấp thu.
Đôi mắt Nhuế Lãnh Ngọc màu đỏ, giống như dã thú, thật lâu sau mới khôi phục bình thường, nhìn bóng lưng Đạo Phong cười nói: "Được rồi."
Đạo Phong xoay người nhìn cô.
"Máu của Hóa Xà, quả nhiên khác với nhân loại, huyết tinh chỉ khí cực kỳ tràn đầy, sau khi luyện hóa, tu vi của ta đã tăng thêm vài phần."
Vài phần...
Trong lòng Đạo Phong kinh ngạc than thở không thôi.
Nhuế Lãnh Ngọc cười đắc ý nói: "Thế nào, chưa từng thấy ai như sao?"
Đạo Phong xấu hổ thừa nhận, nói: "Đừng đắc ý."
Nhuế Lãnh Ngọc che miệng cười nói: "Có thể bức ra câu này của ngươi, cũng không dễ dàng. Đúng rồi, Mộ Hàn kia thực lực như thế nào?"
"Thiên phú không tệ, nhưng không phải đối thủ của Thiếu Dương."
Nhuế Lãnh Ngọc nói: "Cái này ta không rõ, nếu hắn mới là đứa con ông trời lựa chọn thật sự, thiên phú nhất định sẽ không thấp hơn Thiếu Dương, vì sao ngược lại thực lực không bằng anh ấy."
Đạo Phong cười khinh thường: "Thiên phú, cũng không thể quyết định tất cả. Diệp Thiếu Dương thiên phú tuy cao, nhưng cũng không phải tốt nhất. Hắn chỉ là tiên thiên linh thể, bách độc bất xâm, tốc độ tu luyện nhanh hơn người bình thường, nhưng thiên phú của hắn cũng không ở trên ngươi."
Nhuế Lãnh Ngọc lắc đầu nói: "Ta không có thiên phú gì, từ trước ta vẫn luôn không lợi hại bằng anh ấy, cũng không như những kẻ gọi là thiên tài kia, ở giới pháp thuật không được xếp hạng gì cả."
"Đó là ngươi chưa thức tỉnh, ngươi sau khi thức tỉnh, thiên phú mới chính thức biểu hiện ra. Cứu thế tứ tử các ngươi, thiên phú mỗi người đều được mỗi một phần chân khí đều sẽ hóa thành lệ khí, chứa đựng ở trong đan điền khí hải, bởi vậy nhìn qua bình thường không có gì lạ ( cũng là một loại thủ đoạn tự bảo vệ mình), một khi tu luyện Thất Bảo Tuyệt Kinh, lệ khí đều hóa thành chân khí, quả thực tiến triển cực nhanh, lại thêm Thất Bảo Diệu Thụ thêm vào, nháy mắt đã trở thành cường giả.
Mộ Hàn này ta không rõ, nhưng hắn có thể có thực lực bây giờ, tự nhiên thiên phú cũng là cực cao, về phần ngươi... Ngươi sau khi thức tỉnh, tu hành tốc độ một ngày ngàn dặm, lại đạt được máu Tương Thần, hai bên kết hợp, cho ngươi có thể dựa vào máu để nâng cao tu vi, tốc độ cực nhanh, quả thực kinh thế hãi tục. Ngươi bây giờ, chỉ sợ ngay cả Mộ Hàn kia cũng có thể hạ được."
Đạo Phong bình thường không nhiều lời, nhưng là tên "võ si", nói về chuyện phương diện tu hành cũng là thao thao bất tuyệt.
Nhuế Lãnh Ngọc nghiêm túc nghe, suy nghĩ một phen, nói: "Nhưng ta vẫn không phải đối thủ của Thiếu Dương."
"Ngươi thật sự không phải đối thủ của hắn, cho dù ngươi cùng hắn thực lực cứng giống nhau, thậm chí vượt qua hắn một đoạn, ngươi vẫn như cũ không phải đối thủ của hắn."
Nhuế Lãnh Ngọc ngạc nhiên nói: "Đây là vì sao."
"Hắn cường đại, không riêng ở trên thiên phú, cũng không ở trên những kỳ ngộ kia, mà là bản năng chiến đấu."
"Ồ, ngươi vừa nói ta đã hiểu." Nhuế Lãnh Ngọc như có chút nghĩ ngợi, sau đó tự hào cười cười, hai người đều chưa tiến một bước giải thích, bọn họ cũng đều biết, Diệp Thiếu Dương là tiên thiên linh thể, bách độc bất xâm, thiên phú này tất nhiên rất ngầu, nhưng càng trân quý hơn là ưu điểm khác của hắn, giống như anh hùng trong game, có nhanh nhẹn, thể lực, lực lượng, pháp lực, phòng ngự, trí tuệ, né tránh, nội công vân vân các thuộc tính, Diệp Thiếu Dương nhanh nhẹn và né tránh không bằng Ngô Gia Vĩ, phòng ngự không bằng Tứ Bảo, pháp thuật công kích không bằng Nhuế Lãnh Ngọc, trí tuệ không bằng Lâm Tam Sinh.
Nếu những người này ở riêng từng mục đều là mười điểm tối đa, Diệp Thiếu Dương nhiều nhất chỉ có tám điểm, đáng sợ là, hắn hầu như không có sở bản, trí mạng nhất, là ý chí không thể phá vỡ của hắn, cùng các loại thủ đoạn thiên kì bách quái lừa dối đối thủ trong chiến đấu.
Mà những thứ này, tuy cũng có thiên phú cộng điểm cho, nhưng càng nhiều hơn vẫn là đến từ kinh nghiệm hắn tích lũy trong chiến đấu lớn nhỏ, Diệp Thiếu Dương là người cực kỳ giỏi về tổng kết, đây là "Thiên phú" trên thuộc tính không thể thể hiện ra. có ai cứu, hắn cũng đều thành công xử lý đối thủ, cửu tử nhất sinh sống sót.
Nghĩ đến đây, trong lòng Nhuế Lãnh Ngọc cũng ngọt ngào, cảm thấy kiêu ngạo vì quan hệ của mình cùng Diệp Thiếu Dương, cúi đầu nhìn quét thân thể Hóa Xà, cúi đầu nhìn cái đầu to bằng vại nước kia của Hóa Xà, lẩm bẩm: "Ngươi tu hành ngàn vạn năm, mới có một thân tu vi này, cho dù làm nhiều việc ác, ít nhất ta cũng kế thừa máu cùng nội đan của ngươi, cũng coi như chưa tu luyện uổng phí một hồi, như vậy thì tận dụng hết công dụng đi."
Nói xong lấy ra thanh kiếm nhỏ, từ chỗ cổ nó bắt đầu lột.
"Ngươi làm gì." Đạo Phong hỏi.
"Lúc trước đánh nhau, ta phát hiện da nó cực kỳ cứng rắn, có thể chống đỡ được rất nhiều pháp thuật, không thể lãng phí, ta tính làm vài bộ quần áo, tặng cho bọn Thiếu Dương."
Đạo Phong cười nói: "Khó được có tâm."
"Đừng khen ta, ta căn bản không biết làm quần áo, lột da cầm về trước rồi nói sau, ngươi tới giúp ta."
Đạo Phong đành phải đi lên giúp cô, đem cả một tấm da rắn lột xuống, một tấm thật lớn. Hai người đi đến bên cạnh đầm nước trong rừng cây rửa tay, lại nghỉ ngơi một hồi, Đạo Phong đem da rắn cuộn lại cất đi, nói: "Chúng ta đi thôi."
"Đi đâu?"
"Tiếp tục giết yêu tỉnh, giúp ngươi hút máu."
Mắt Nhuế Lãnh Ngọc lập tức sáng lên,"Không phải nói quỷ binh đã vây thành, chúng ta đi Quỷ Vực sao?"
"Ngươi thực lực này, đi tạm thời có chút nguy hiểm, thế giới hồng hoang này, thứ có nhiều chính là lệ yêu ác quỷ, đả thương người khắp nơi, chúng ta một đường chém giết là được."
"Được, ta cũng sớm muốn đi phương xa nhìn xem, thế giới này còn có cái gì."
Nhuế Lãnh Ngọc đứng dậy, đột nhiên váng đầu, suýt nữa ngã xuống, Đạo Phong đi qua đỡ lấy cô, nhìn mắt của cô, con ngươi tản ra, giữa con ngươi màu đỏ lộ ra một mảng bóng tối thâm thúy, giống như một cái thông đạo vô tận tối đen.
Sau khi về nhân gian, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo thương lượng, cũng dứt khoát không về Thạch Thành, gọi điện thoại đem lão Quách và Naâ Gia VỸ aoi đến. bảo han ho eána mai ngồi máv bav tới đâv Buổi tếi Từ Văn Trường đã trở lại, Qua Qua đem Lâm Tam Sinh cũng gọi tới, đi theo còn có Tiểu Cửu.
Vì có nhiều người, Diệp Thiếu Dương và Tiểu Cửu xấu hổ biểu hiện quá thân mật, dùng ánh mắt trao đổi một lần, sau đó Diệp Thiếu Dương mời Từ Văn Trường đem tình huống kể một lần, Lâm Tam Sinh nghe xong, trầm ngâm một lúc lâu, hỏi: "Đối thủ là ai2"
"Nghe nói là một vị giáo chủ, mang theo một đội nhân mã, từ đường bộ đi qua, trong đó có một số ác quỷ cùng tỉnh quái. Lợi hại nhất là giáo chủ huyền giáo này, bên cạnh còn có một chút tỉnh quái lợi hại, nhưng không có kẻ nào đặc biệt nổi bật, chỉ là nhiều người, đông tới mấy vạn."
"Mấy vạn... Đây là chiến tranh, không phải đấu pháp!" Lâm Tam Sinh lẩm bẩm.