Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2928 - Chương 2933: Triển Khai Hành Động (1)

Chương 2933: Triển Khai Hành Động (1) Chương 2933: Triển Khai Hành Động (1)Chương 2933: Triển Khai Hành Động (1)

Từ Văn Trường sợ hắn không làm, khẩn trương nói: "Không cầu giết địch, chỉ cần bám trụ, chờ Nhạc gia quân chạy tới là được."

"Nhạc gia quân đã muốn đi, vì sao không dùng chính bọn họ đối phớ?"

"Nhạc gia quân không phải người làm chuyện này, bọn họ là âm ty cố ý triệu tập đến ngăn chặn truy binh! Bọn họ là viện quân của các ngươi, hiểu chưa, bây giờ tình huống âm ty là, trong thành binh ít, không thể phá vây, mấy cánh quân đóng quân ở bên ngoài đều bị bộ đội Thái Âm sơn bám trụ, nếu Nhạc gia quân đến làm chuyện này, sẽ bị trước sau giáp công, cực kỳ nguy hiểm."

Diệp Thiếu Dương nói: "Tính cả âm ty bây giờ chỉ Liên Minh Bắt Quỷ chúng ta là nhàn rỗi phải không."

"Tạm thời là như thế, dù sao các ngươi là người ngoài biên chế, lại ở nhân gian, Thái Âm sơn không có lực lượng đến đối phó các ngươi."

Lâm Tam Sinh hỏi: "Khi nào hành động?"

"Buổi tối ngày mai đi, quá sớm không được, Nhạc gia quân nếu không chạy đến, các ngươi không chống đỡ được, quá muộn càng không cần nói. Chúng ta và Nhạc gia quân đã hẹn sẵn, đêm mai bọn họ qua song kiều, sẽ phát tín hiệu, thời gian đó tương đối thích hợp, đến lúc đó ta đến thông báo mọi người."

Mọi người lại hỏi phong ấn bố trí như thế nào.

Từ Văn Trường nói cho bọn họ, quá trình thật ra rất đơn giản, trong cái hang hải nhãn có ngũ hành thạch, chỉ cần đem ngũ hành thạch sắp đặt, một lần nữa viết phong ấn, kích hoạt pháp trận là được.

"Quá trình này do ta đến xử lý, đại khái cần thời gian hai nén hương, các ngươi chỉ cần chống đỡ tới lúc pháp ấn hoàn thành, hải nhãn vận chuyển, trừ phi là Quỷ Vương hoặc là Hữu Quân tự mình đến, nếu không không có ai có thể xông vào."

Hai nén hương...

Diệp Thiếu Dương ở trong lòng quy đổi một phen, đại khái cũng là nửa giờ đến bốn mươi phút đồng hồ, cái thời gian này nói dài không phải quá dài, nhưng cũng không ngắn, đều phải trông vào thế công của đối phương như thế nào.

Từ Văn Trường còn mang theo bản đồ phụ cận hải nhãn, mở ra ở trên bàn, Lâm Tam Sinh bày mưu nghĩ kế, chế định sách lược phòng thủ, sau khi tất cả chuẩn bị tốt, Diệp Thiếu Dương hỏi Lâm Tam Sinh, muốn từ trong bộ hạ của hắn mang thêm một ít người đến hỗ trợ hay không.

"Tuyệt đối đừng." Từ Văn Trường nói,"Chúng ta tiến vào Quỷ Vực, là đáp ở trong thành Phong Đô, còn cần phá vây, ít người, thực lực càng mạnh càng tốt, nếu không phá vây cũng là vấn đề, trái lại là trói buộc!"

Lâm Tam Sinh nói: "Vậy ta mang mấy tùy tùng bên người đi."

Tiểu Cửu cũng tỏ vẻ sẽ mang mấy thủ hạ thực lực không tệ đến.

"Đúng rồi, hải nhãn nơi đó, còn có thiên hải thần binh trấn thủ, đến lúc đó cũng có thể giúp một tay."

"Tên ngầu như vậy, đó là cái gì?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Đại bộ phận là bộ hạ ngày xưa của Chung Quỳ thiên sư, nhiều năm trấn thủ hải nhãn, còn có một số là Địa Tạng Bồ Tát phái đi, có Kim Cương Tam Tạng."

"Kim Cương Tam Tạng?" Mọi người cả kinh. Gã này ở trên lịch sử giới pháp thuật cũng là đại nhân vật, hơn nữa rất có sâu xa với Diệp Thiếu Dương, cùng tổ tiên xa Diệp Pháp Thiện của hắn đều là quốc sư Đại Đường, để lại không ít mẩu chuyện đấu pháp ở trên dã sử, thực lực không tầm thường.

Diệp Thiếu Dương nghe nói có hắn, có chút kích động hẳn lên, nghĩ nếu có thời gian, thật ra có thể hướng hắn hỏi thăm một số việc có liên quan Diệp Pháp Thiện lúc còn sống, dù sao hai người là cùng thời đại, lại thường xuyên gặp mặt.

"Đúng rồi, công chúa gì đó nhỉ, có phải vẫn luôn ở lại trong hải nhãn hay không?"

Từ Văn Trường hừ một tiếng, phẫn hận nói: "Chớ nhắc tới cô ta! Cô ta từng phạm lỗi nặng, đại đế cho cô ta cơ hội lấy công chuộc tội, để cô ta trấn thủ hải nhãn, nhưng cô ta lại đi theo Đạo Phong rồi, nếu cô ta trấn thủ ở trong hải nhãn, tất cả sẽ dễ dàng hơn rất nhiều, cũng sẽ không có cục diện bây giờ."

Từ Văn Trường đứng dậy, nói:

"Ta phải đi về chuẩn bị một phen, ngày mai... khoảng giờ Tý, các ngươi chuẩn bị tốt, ta tới đón các ngươi." Từ Văn Trường nói lời từ biệt với đoàn người, còn nói một đoạn lời ủng hộ lòng người (tuy không có tác dụng cái quái gì cả), rồi cáo từ.

Từ Văn Trường đi rồi, Lâm Tam Sinh liếc Diệp Thiếu Dương một cái, nói: "Ngươi biết lần hành động này có bao nhiêu nguy hiểm không? Mấy chục người, ngăn cản mấy vạn đại quân, cho dù là mấy vạn con heo, cũng không phải dễ giết như vậy." Tiểu Cửu nói: "Đừng nói nữa, Thiếu Dương đáp ứng, nhất định có lý do của anh ấy, chúng ta trở về chuẩn bị một chút đi, ngày mai tới đây."

Diệp Thiếu Dương nhìn cô, hé miệng cười cười.

"Đúng rồi, muốn gọi Đạo Phong hay không?" Lâm Tam Sinh hỏi.

Diệp Thiếu Dương nói: "Vẫn là thôi đi, gọi Đạo Phong, Lãnh Ngọc khẳng định cũng muốn đi, cô ấy vẫn luôn bị coi là chuyển thế quỷ đồng, gặp mặt với đám người Thái Âm sơn kia không ổn lắm, nhỡ đâu lại có cái gì bất ngờ, chỉ chúng ta những người này đi, nhắm chừng cũng xấp xỉ đủ rồi."

Lâm Tam Sinh cũng nói được, hắn và Tiểu Cửu cùng nhau về Không Giới trước, chờ bọn họ đi rồi, trời cũng đã tối, Diệp Thiếu Dương và Tứ Bảo đều đói bụng vang óc ách, vội vàng đi ra ngoài ăn cơm, vừa lúc dưới lầu có quán nổi tiếng bán tôm hùm, điều này ở mùa đông thật đúng là hiếm thấy, Tứ Bảo ồn ào muốn ăn, Diệp Thiếu Dương là không quá thích ăn tôm hùm, cũng chỉ đành đi cùng hắn.

Tứ Bảo vừa bóc tôm, uống bia, nói cho Diệp Thiếu Dương mình lúc còn nhỏ ở trên Ngũ Đài Sơn, là ở mùa đông từ trong hang ở rãnh nước bắt tôm to thế nào.

"Nhưng khi đó mặc kệ bắt được cái gì, đều chỉ có một loại cách làm, chính là dùng lửa nướng, ăn sạch ngay tại chỗ, nếu không một khi bị sư phụ phát hiện, vậy phiền to."

Nói một lúc, liền đã trở thành cảm khái về lúc còn nhỏ.

Đột nhiên điện thoại vang, Tứ Bảo cầm lên tiếp nghe, sắc mặt lập tức thay đổi, ngược lại khiến Diệp Thiếu Dương bị dọa giật mình, nhìn trông mong. Tứ Bảo nhanh chóng nói chuyện điện thoại xong, lập tức bắt hai con tôm ăn thật nhanh.

"Sao thế?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

"Sư thúc tôi tìm tôi, muốn gặp tôi một lần, tôi phải ăn nhanh cho xong rồi đi qua."

"Có chuyện quan trọng?"

"Không biết, nghe ngữ khí giống như không có việc gì lớn."

"Vậy cậu vừa rồi loại phản ứng đó, tôi cho rằng có chuyện gì to tát."

"A, tôi đây không phải đang ăn tôm sao, đột nhiên nghe được tiếng sư thúc, có chút sợ... Tôi phải ăn nhanh, ăn xong còn phải đi qua tìm hắn, hắn còn ở cảnh khu."

Một mình Tứ Bảo xử lý hết tôm, lại gọi một phần mì xào bỏ thêm trứng gà cùng thịt xé phay, ăn ngon lành. hắn, không khỏi lắc đầu,"Thực nhìn không ra cậu là hòa thượng."

"Hê hê, không phải có câu sao, rượu thịt qua dạ dày, Phật tổ ở lại trong lòng."

"Còn có hai câu sau thì sao, người đời nếu học ta, giống như xuống địa ngục."

Tứ Bảo hoàn toàn không để ý, sau khi ăn xong đi mua một chai nước khoáng, rửa mặt, lại súc miệng kỹ càng, chính hắn nói, là sợ Tiêu Dao Phi ngửi được mùi thịt trong miệng hắn, Tiêu Dao Phi rất nghiêm khắc, Tứ Bảo đối với gã cũng có sự cố ky.

Hai người chia tay ở cửa hàng, Tứ Bảo gọi xe đi cảnh khu, Diệp Thiếu Dương uống một vại bia tươi lớn, có chút váng đầu, bụng rất căng, vì thế một mình tản bộ trở về.

Buổi tối, tám giờ hơn, đèn rực rỡ mới lên, ven đường vô cùng náo nhiệt, hắn đi ngang qua một quán net, bên trong không biết đang chơi game gì, hò hét không ngừng, lại qua một quán karaoke, một dãy em gái mặc sườn xám đứng ở cửa, Diệp Thiếu Dương liếc một cái liền thấy được một người bề ngoài giống Tạ Vũ Tình, ngây ra một chút, mấy em gái cùng nhau hướng hắn lộ ra nụ cười mê người, Diệp Thiếu Dương chạy vội, trong lòng lại không bình tĩnh mất một lúc, đi thật xa, vẫn quay đầu nhìn thoáng qua.
Bình Luận (0)
Comment