Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2965 - Chương 2970: Kiếm Di Tích Cổ (1)

Chương 2970: Kiếm Di Tích Cổ (1) Chương 2970: Kiếm Di Tích Cổ (1)Chương 2970: Kiếm Di Tích Cổ (1)

"Thiếu Dương, sao anh ở đây?"

Phía sau vang lên tiếng của Tiểu Cửu, Diệp Thiếu Dương quay đầu, thấy cô mặc áo ngủ đi tới, đứng thẳng người, duỗi cái lưng mỏi, hé miệng cười cười: "Anh nhớ em quá."

Tiểu Cửu sửng sốt một phen, ngượng ngùng cười nói: "Không phải vừa mới gặp sao."

"Đối với em mà nói là vừa gặp, đối với anh, lại là hai tháng trôi qua."

Tiểu Cửu khó hiểu. Diệp Thiếu Dương đi về phía cô, nói: "Anh dẫn em đi một chỗ, tới đó, lại chậm rãi nói cho em."

Hắn kéo Tiểu Cửu về tới trong phòng ngủ, dùng phù ấn che lại cửa sổ, sau đó kích hoạt Sơn Hải Ấn, mang theo Tiểu Cửu xuyên việt quá khứ.

Bọn họ đầu tiên là về tới triều Tống, thừa dịp bóng đêm lặng lẽ leo lên một tòa thành lâu phụ cận, tuy không phải thành Trường An, nhưng cũng là cổ đại thật sự. Nhìn trong thành thị vạn nhà đèn đuốc, đối với người hiện đại mà nói, có một phong cảnh khác.

Bởi vì chỉ là nhìn, không làm ra bất cứ sự thay đổi nào, cũng không tiếp xúc với bất luận kẻ nào, loại hành vi xuyên việt này là không có gì nguy hiểm.

Tiếp theo bọn họ lại đi cuối đời Nguyên đầu đời Minh, kiến thức chiến tranh của Mông Cổ và người Hán, bởi vì quá thê thảm, nhìn thoáng qua rồi đi luôn, cứ như vậy không ngừng xuyên việt, đi rất nhiều nơi, thưởng thức rất nhiều phong cảnh khác nhau, sau đó hai người xuyên việt đến dân quốc, khi đó Thạch Thành là thủ phủ dân quốc, muôn hình vạn trạng, hai người tay nắm tay ở trên đường tản bộ, ngắm Thạch Thành ban đêm, học sinh đạp xe lui tới, tiểu thư khuê các mặc sườn xám, nam tử để đầu rẽ ngôi, mặc kiểu áo Tôn Trung Sơn.

Tiểu Cửu từng bị Lữ Đồng Tân phong ấn mấy trăm năm, chưa từng đến dân quốc, bởi vậy nhìn thấy cái gì cũng cảm thấy mới mẻ, chính là những người trang phục dân quốc kia cũng khiến cô xem một hồi lâu.

Đối với Diệp Thiếu Dương mà nói, đây vốn là một hồi lữ hành thời không, lại ngoài ý muốn gợi lên một đoạn tâm sự nào đó của hắn.

"Đi, anh dẫn em đi một chỗ."

Diệp Thiếu Dương lấy ra Sơn Hải Ấn, xuyên việt trở về trước, sau đó theo trục thời gian của mình tìm về phía trước, tìm được năm 1923. suy nghĩ một phen, lại lui hai năm, sau đó mang theo Tiểu Cửu cùng nhau xuyên việt qua...

Hàng Châu năm 1925.

Xuyên việt thời gian, nói tương đối dễ dàng một chút, khó nhất là xuyên việt không gian, Sơn Hải Ấn là đầu mối then chốt thời gian, không có công năng lập tức di động, nhưng thời không xưa nay là một thể, trong đó có quy tắc khó tìm kiếm.

Cũng may Từ Phúc có thời gian hầu như vô hạn, dùng mấy trăm năm mò mẫm quy tắc trong đó, cuối cùng để lão làm rõ, lợi dụng quy tắc thời gian, để gián tiếp thực hiện xuyên việt không gian.

Nguyên lý trong đó cực kỳ phức tạp, Diệp Thiếu Dương hai tháng nhốt ở trong hư không thời gian, có hầu như một tháng đều dùng để học tập kỹ năng này, cũng may hắn đủ thông minh, cuối cùng học được, xem trình độ phức tạp của kỹ năng này, không khỏi cảm khái, nếu không có Từ Phúc, cho dù có Sơn Hải Ấn, mình cũng không biết cần cân nhắc bao nhiêu năm, mới có cơ hội học được kỹ năng này, rất có thể còn chưa học được, mình đã ở trong thực nghiệm khiến bản thân xong đời rồi.

"Chúng ta đi nơi nào?" Tiểu Cửu ngạc nhiên. Cô tuy cũng sống ngàn năm, nhưng đại bộ phận thời gian đều bị phong ấn, hơn nữa cũng chưa bao giờ trải qua loại thể nghiệm kỳ dị này.

"Mang em đi ăn đồ ăn ngon." Diệp Thiếu Dương mang theo cô, ở trong thành Hàng Châu đi dạo một vòng, trên đường bán đậu phụ thối mứt quả ghim xâu... rất nhiều, bởi vì không có tiền, hai người cũng chỉ xem mà thôi, cuối cùng tới trên một đường cái phồn hoa nhất, bởi vì là giữa trưa, người đến người đi.

Diệp Thiếu Dương kéo Tiểu Cửu chậm rãi đi dạo về phía trước, cuối cùng tới dưới một tòa tửu lâu lớn. Tửu lâu tên Tiên Vân các, là nhà lầu ba tầng, trang hoàng thật sự cổ phong, bên trong khách đầy sảnh.

Hai người vừa đứng lại, lập tức có tiểu nhị từ bên trong đi ra nhiệt tình kéo khách.

Lầu một là đại sảnh, lầu hai là nhã gian, nhưng có tiêu phí thấp nhất là một đồng Đại Dương. Diệp Thiếu Dương dẫn theo Tiểu Cửu lên đến lầu hai, là vài phòng nhỏ bình phong ngăn ra, chọn cái bàn sát cửa sổ, hướng ra phía ngoài có thể nhìn thấy cảnh tượng náo nhiệt trên đường.

"So với chúng ta thời điểm đó, còn như náo nhiệt hơn chút." Tiểu Cửu nhìn đám người lui tới phía dưới, phát biểu cái nhìn.

"Người ở quá khứ ít hạng mục giải trí, cũng không có trạch nam trạch nữ gì, chỉ thích đi dạo phố, nông dân ở ngoài thành cũng cần thường xuyên vào thành mua đề. Càn cá. lúc nàv cä nước chÌ vài thành nhế. lớn như vâw người tam giáo cửu lưu, không chịu ngồi yên đều sẽ đến mấy thành phố lớn này để kiếm ăn, nhưng ra khỏi thành thì lại khác, các thôn trang đó, so với thời đại kia của chúng ta ít người hơn nhiều."

Tiểu Cửu cười liếc hắn một cái,"Nói cứ như anh rất hiểu biết."

"Cái đó là đương nhiên, anh là từng tự mình ở lại thời đại này."

Nói xong hướng tiểu nhị tiếp đón vẫn ngây ra ở bên cạnh, bảo lấy thực đơn tới đây.

Tiên Vân lâu này trái lại rất chú ý, thực đơn là viết ở trên một cây quạt, chữ viết tỉnh tế có hình, tiểu nhị thấy Diệp Thiếu Dương nhìn chằm chằm chữ viết xuất thần, lập tức mặt mày vui vẻ nói chữ trên đây là tìm Kim Lăng đệ nhất bút nào đó viết, còn là nể mặt bà chủ của bọn hắn vân vân.

Diệp Thiếu Dương gọi thịt Đông Pha (thịt kho tàu), cá dấm chua Tây hồ, đậu phụ Ma bà... vài đồ ăn Hàng Bang (tức Hàng Châu) nổi tiếng, tiểu nhị hỏi muốn uống gì, chưa chờ bọn họ mở miệng, đã nói: "Hai vị khách quan ăn mặc có chú ý như vậy, nhìn qua là biết thanh niên mới. Sư phụ tiệm chúng tôi gần đây đi Thượng Hải, học được một loại trà, gọi là cà phê trà, thanh niên mới của Thượng Hải đều đang uống, hai vị khách quan muốn nếm thử hay không?"

Cà phê trà...

"Được rồi được rồi, cho hai chén tôi nếm thử." Trà dân quốc hắn từng uống, nhưng cà phê còn chưa từng uống, không biết cùng thời đại kia của mình có giống nhau hay không.

Tiểu nhị chạy lon ton, sau đó lại lon ton trở về, bưng đến hai cái chén sứ, bày ở trước mặt bọn họ, nói là cà phê cần chế tác hiện trường, sau đó... Lấy ra hai viên đường đặt ở trong chén, đổ nước sôi ngay tại chỗ...

Diệp Thiếu Dương trợn mắt há hốc mồm, hóa ra cái gọi là "cà phê Thượng Hải", chính là cà phê pha đường ra.

"Hai vị nhấm nháp, đồ ăn lát nữa là tới."

Tiểu Cửu nhìn Diệp Thiếu Dương, che miệng cười.

Chỉ chốc lát, đồ ăn đưa lên từng món, khi đưa lên cá dấm chua Tây hồ, tiểu nhị nói đây là bà chủ tự tay làm.

Tiểu Cửu là yêu, nhưng trên bản chất là hồ ly, cũng ăn mặn, chỉ là ăn ít, mỗi món ăn đều nếm một chút,"Con cá này thật không tệ!" Tiểu Cửu rất hiếm thấy khen ngợi một tiếng, gắp miếng cá lớn cho Diệp Thiếu Dương.

Diệp Thiếu Dương nếm một miếng, tuy gia vị rất nhiều, nhưng hắn vẫn một miếng đã ăn ra hương vị quen thuộc kia. anh là cố ý đến." Tiểu Cửu nói ra nghỉ hoặc trong lòng.

Diệp Thiếu Dương cười cười,"Ăn trước. Ăn xong sẽ biết."

Cà phê thật sự không uống nổi, Diệp Thiếu Dương lại gọi một chai rượu vàng, hai người ăn uống, rất thích ý. Sau khi ăn xong, Diệp Thiếu Dương vỗ bụng, đem tiểu nhị gọi tới, vừa lấy tăm xỉa răng, hỏi bao nhiêu tiền.

Tiểu nhị tính toán chút, nói: "Số lẻ thì không nói, ngài cho một lượng bạc đi."
Bình Luận (0)
Comment