Chương 2971: Kiếm Di Tích Cổ (2)
Chương 2971: Kiếm Di Tích Cổ (2)Chương 2971: Kiếm Di Tích Cổ (2)
"Ô, một lượng à. Không có."
Tiểu nhị lập tức trố mắt.
"Ý tứ ngươi là..."
"Chính là không có tiền, nhưng ta cũng không phải ăn cơm bá vương (ăn quyt), bà chủ các ngươi có nhà không, ngươi đem cô ấy gọi tới, ta tự mình nói với cô ấy."
"Bà chủ chúng ta đang bận, ta nói vị này, ăn cơm trả tiền, thiên kinh địa nghĩa, ngài vẫn là thanh toán tiền đi..."
Diệp Thiếu Dương đi qua kéo Tiểu Cửu, đi xuống dưới lầu.
Tiểu nhị không ngăn được, cũng không dám động thủ, liền hướng phía dưới kêu to: "Người đâu người đâu, có người ăn quyt!"
Chưa đợi hai người xuống lầu, mành dưới lầu đi thông sảnh sau xốc lên, mấy đầu bếp lùn mà to khỏe đi ra, hướng hai người trừng mắt.
Tiểu Cửu kéo cánh tay Diệp Thiếu Dương, nói: "Em dùng chút thủ đoạn?"
"Không cần." Diệp Thiếu Dương hướng mấy đầu bếp kia hô,"Bà chủ của các ngươi đâu, bảo cô ấy đi ra."
"Ngươi ăn quyt gặp bà chủ làm gì, biết bà chủ chúng ta thiện tâm à, mọi người bắt hắn trước đã!" Một đầu bếp xắn tay áo muốn xông lên.
Lúc này mành của sảnh sau xốc lên, một nữ tử thắt tạp dề đi ra, vừa đi túm đầu bếp kia, miệng vừa hô: "Lão Đặng các ngươi đừng làm ầm lên, một bữa cơm ăn không làm ta nghèo được, không chừng người ta là quên mang tiền thì sao, hỏi rõ ràng nói sau!"
Nói xong ngẩng đầu nhìn quét Diệp Thiếu Dương,"Người trẻ tuổi, cậu nếu quên mang tiền đi về nhà lấy, hoặc là lần sau tính chung cũng được, cậu đi nhanh đi."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Nào có làm ăn như chị, cũng ăn quyt như vậy rồi, chị sớm muộn gì phải đóng cửa."
"Cậu khách này, được tiện nghi còn như vậy..." Trong giây lát ý thức được cái gì, nửa câu sau cũng nuốt vào, lao về phía trước hai bước, ngẩng đầu đánh giá Diệp Thiếu Dương.
Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu hướng cô cười.
"Chị, hai năm không gặp, chị không nhận ra tôi nữa." bừng, vài giây sau, nước mắt lập tức trào ra,"Thiếu Dương, thật là cậu rồi!"
Diệp Thiếu Dương đã đổi kiểu tóc, quần áo cũng thay đổi, lúc trước không nhìn kỹ, cô thế mà chưa thể nhận ra được.
"Chịt"
Diệp Thiếu Dương thấy cô khóc, cũng không quấy nữa, bước hai ba bước đi qua, đưa tay lau nước mắt cho cô.
Cuối cùng đã gặp được.
Tiểu quả phụ Thúy Vân. Lúc trước một trận chiến Tinh Tú Hải, bản thân mình bị thương nặng, bị Từ Phúc dùng Sơn Hải Ấn đưa tới năm dân quốc thứ mười một, hôn mê ở ngoài cửa nhà Thúy Vân, may có cô dốc lòng chăm sóc, mình nhặt về được một cái mạng, sau đó Thúy Vân vì mình, rời thôn, dọc theo đường đi giống như chị ruột chăm sóc mọi thứ đối với mình, mình lúc trước rời khỏi dân quốc, ngay cả một lần cũng chưa được gặp cô, vốn còn cho rằng có thể là tiếc nuối cả đời.
Có Sơn Hải Ấn, Diệp Thiếu Dương trừ thăm dò mình lúc còn nhỏ, nghĩ tới Thúy Vân đầu tiên, ở trên trục thời gian của mình hướng về phía trước tra tìm, tìm được năm 1925. cũng chính là năm dân quốc thứ mười ba, tìm được vị đại tỷ thực tế so với mình lớn hơn "hơn một trăm tuổi" này.
Lúc trước mang theo Tiểu Cửu xuyên việt đến dân quốc đi dạo, nhìn thấy những đặc thù tương tự thời đại, hắn liền nhịn không được, lúc này mới đạo diễn một vở ăn cơm bá vương, muốn cho Thúy Vân một niềm vui bất ngờ.
"Thiếu Dương à, thật là cậu rồi!"
Nước mắt vừa được lau khô, Thúy Vân lại khóc lên, ngược lại khiến mấy đầu bếp cùng tiểu nhị bên cạnh vẻ mặt ngây dại, không biết làm sao đứng ở bên cạnh.
Cảm xúc của Thúy Vân cuối cùng dịu đi một chút, đấm mấy cái ở trên vai Diệp Thiếu Dương,"Thiếu Dương cậu cũng thật nhẫn tâm, lúc trước cứ như vậy rời đi, ngay cả một câu cũng không lưu lại!"
Diệp Thiếu Dương áy náy nói: "Xin lỗi chị, lúc ấy tôi là thật sự không kịp nói lời từ biệt với chị, đành phải bảo Mao Tiểu Phương chuyển lời cho chị, chị xem tôi lúc này không phải đến thăm chị sao."
"Chuyển lời có tác dụng gì!" Thúy Vân trừng mắt nhìn hắn một cái,"Được rồi, chị biết cậu đi vội vàng, không quá trách cậu, được rồi đừng đứng ở đây, lão Trầm các ngươi nhanh đi làm việc. Ồ đúng rồi, đây là em trai của tôi, ông chủ của mấy người. Tôi thường xuyên nói với mấy người."
Khách biến thành ông chủ, mọi người trợn mắt há hốc mồm, nhưng "Được rồi tôi dẫn hắn về nhà trước, mọi người tiếp tục làm việc, có người gọi cá dấm chua Tây hồ, cứ nói tôi hôm nay có việc không có mặt." Nói xong kéo Diệp Thiếu Dương đi ra ngoài, công bố muốn dẫn hắn về nhà.
"Ai ai, chị, tôi còn có người bạn đây." Diệp Thiếu Dương quay đầu gọi Tiểu Cửu tới.
Thúy Vân lập tức sửng sốt, đột nhiên cười lên, kéo tay Tiểu Cửu nói: "Em gái à đừng giận, chị vừa nhìn thấy Thiếu Dương, quá kích động, liền quên còn có người, còn là đại cô nương như hoa như ngọc, em là..."
Tiểu Cửu có chút ngượng ngùng nhìn Diệp Thiếu Dương một cái, Diệp Thiếu Dương cũng có chút kẹt, không biết giới thiệu như thế nào, nói môn nhân cái gì, Thúy Vân một người bình thường là nghe không hiểu.
Thúy Vân lại cho rằng bọn họ là xấu hổ, trên mặt lộ ra nụ cười bà chị hiểu lòng tiêu chuẩn,"Đây sợ là vợ của cậu nhỉ, tốt tốt, Thiếu Dương cậu cũng thật là, kiếm được cô vợ xinh đẹp như vậy, em dâu xưng hô như thế nào?"
"Em..." Tiểu Cửu có chút co quắp.
Diệp Thiếu Dương ho khan hai tiếng,"Chị cứ gọi cô ấy là Cửu Nhi đi."
"Được, Cửu Nhi, đi với chị, tới nhà chị."
Thúy Vân kéo hai người ra khỏi cửa, hướng ngõ nhỏ đối diện đi đến. Diệp Thiếu Dương quay đầu nhìn thấy ba chữ "Tiên Vân lâu" trên biển hiệu, nói: "Chị, chị đặt cái tên này được đấy, vừa lúc đối ứng với tên chị."
Thúy Vân cười nói: "Chị nào có hiểu cái này, đây là Mao đạo trưởng đặt tên, khách sạn này cũng là hắn thu xếp mở, chị là một người phụ nữ, chị nào có hiểu những thứ này."
Diệp Thiếu Dương cười nói: "Tôi đã nhìn ra, vừa rồi tôi ăn quyt, chị còn muốn miễn phí cho người ta."
Khi nói chuyện, Thúy Vân dẫn bọn họ đi vào ngõ nhỏ, tới phía trước một tòa nhà, nhà cũ này một dãy hai tầng lầu, kèm một cái sân, rất bình thường, nhưng bên trong thu dọn rất sạch sẽ, ngay cả một ít tạp vật cũng bày chỉnh tề dựa vào tường.
Thúy Vân dẫn bọn họ vào nhà chính, đi đun nước, sau đó cầm một bó to hạt dưa lạc... các loại đồ ăn vặt, để ở phía trước Tiểu Cửu, nhiệt tình bảo cô ăn, bản thân thì chuyển ghế ngồi ở đối diện cô, nhìn cô cười, làm cho Tiểu Cửu ngược lại có chút xấu hổ.
Ở dưới sự dò hỏi của Diệp Thiếu Dương, Thúy Vân kể lại tình hình sau khi hắn rời khỏi: mình lúc ấy ở thành Hàng Châu theo người ta học làm bếp, đồng thời chờ bọn họ trở về, kết quả Mao Tiểu Phương, Vân Nhi thật ra đã Đạo Uyên chân nhân trở về Long Hổ sơn, mà Diệp Thiếu Dương, cô cũng nghe Mao Tiểu Phương nói, là về tới niên đại khi hắn đến.
Đoạn thời gian đó, cô rất mất mát, cho rằng cả đời này sẽ không còn được gặp lại, nhưng cô ở sâu trong lòng lại không muốn bỏ cuộc, luôn cảm thấy chỉ cần chờ đợi, Thiếu Dương nhất định sẽ đến.
Nói tới đây, vành mắt cô lại đỏ, vội vàng lau đi, hướng Diệp Thiếu Dương cười nói: "Cậu xem, lúc này mới qua hai năm, chị đã đợi được cậu. Cũng là ông trời phù hộ, Thiếu Dương, cậu vẫn khỏe, chỉ là gầy một chút."