Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2969 - Chương 2974: Trừ Tịch (2)

Chương 2974: Trừ Tịch (2) Chương 2974: Trừ Tịch (2)Chương 2974: Trừ Tịch (2)

Tiểu Cửu sợ Quách đại tẩu hiểu lầm, liền không đi, ở nhà nghỉ ngơi.

Đám người Diệp Thiếu Dương từ Quách gia trở về, đã hơn mười giờ tối, bên ngoài khắp nơi đều là tiếng pháo. Diệp Thiếu Dương cũng mua mấy hộp pháo quẹt cùng pháo ném, mỗi người một hộp, chơi trên đường về nhà.

Bởi vì Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ trở về ở, Tiểu Cửu liền dọn đến phòng ngủ của Diệp Thiếu Dương, Diệp Thiếu Dương trở về tắm rửa, cũng không có tâm tư ngắm đêm xuân cái gì, trực tiếp nằm xuống, nói chuyện với Tiểu Cửu một lúc, cũng ngủ luôn.

Sáng sớm hôm sau bị tiếng pháo lúc trầm lúc bổng bên ngoài đánh thức, mùng một Tết, Thạch Thành có thói quen bắn pháo buổi sáng.

Diệp Thiếu Dương bò dậy, nhìn thấy Tiểu Cửu ngồi ở bên giường, đã thay bộ đồ thường dùng kia ở Không Giới.

"Anh tỉnh rồi, vậy em đi đây."

"Bj2"

"Ba mươi Tết đón ở chỗ anh, mùng một Tết em chung quy phải về, mở tiệc chiêu đãi mọi người một phen. Trước kia Tiệt giáo và quỷ loại đón tết âm lịch đều do Thanh Khâu sơn triệu tập mở tiệc chiêu đãi, đây là tết âm lịch thứ nhất từ khi em trở lại Thanh Khâu sơn, đương nhiên cần dựa theo truyền thống mở tiệc chiêu đãi mọi người, anh tỉnh rồi em đi đây."

Diệp Thiếu Dương có chút buồn bã như mất mát, nhưng chưa biểu hiện ra ngoài, muốn nói chút gì đó, nhưng mấy ngày nay hai người đã hàn huyên rất nhiều, trong lúc nhất thời cũng không thể nghĩ ra nói cái gì. Tiểu Cửu lặng lẽ nhìn hắn, nói: "Em luôn cảm giác sắp tới sẽ có việc gì lớn, Thiếu Dương, anh mọi sự để ý, nếu xảy ra chuyện gì lập tức nói cho em biết, chúng ta cùng nhau ứng phó."

Diệp Thiếu Dương gật gật đầu, dậy cùng cô đến phòng khách, Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ còn đang ngủ, Diệp Thiếu Dương đem bọn họ đá tỉnh, Tiểu Cửu nói lời từ biệt với bọn họ, sau đó phá vỡ hư không, đi Không Giới.

Giữa trưa, Diệp Thiếu Dương làm nóng đồ ăn thừa ngày hôm qua, sau khi ăn xong, hắn đem mọi người đều gọi vào phòng mình, lấy ra Sơn Hải Ấn, lúc này mọi người đều đã nghe hắn nói bí mật Sơn Hải Ấn.

"Các cậu có muốn xem quá khứ một chút, hoặc là người thân đã mất, hôm nay tôi ngoại lệ mang các cậu xuyên việt một hồi, chỉ một lần này, lần sau không được viện dẫn lẽ này nữa." Ngô Gia Vĩ ngây ra một lúc, đề xuất muốn đi thăm em trai của mình.

Tứ Bảo vốn đề xuất muốn gặp sư phụ đã mất một lần, nghĩ lại, cuối cùng vẫn bỏ qua. Diệp Thiếu Dương cũng chưa nói gì, kích hoạt Sơn Hải Ấn, mang theo Ngô Gia Vĩ và Qua Qua cùng nhau xuyên việt đến "hư không vĩnh hằng", tên này là Tiểu Cửu đặt cho, Diệp Thiếu Dương cảm thấy rất chuẩn xác.

Ngô Gia Vĩ và Qua Qua đều nhìn mà than thở đối với trục thời gian giăng ngang dọc trước mắt, không dám có cử động nhỏ nào.

"Lông mày trắng, tôi bây giờ đưa cậu đi tới trục thời gian, cậu trước tiên nghĩ một đoạn thời gian, dùng để gặp mặt em trai cậu, nhưng nhất định phải tránh bản thân trong thế giới đó, tuyệt không thể nhìn thấy, còn có chính là tuyệt đối không thể nói lung tung, không thể cho hắn biết cậu là đến từ tương lai, cũng không thể cho hắn biết vận mệnh của mình, cậu hiểu chưa?"

Ngô Gia Vĩ ngơ ngác đáp ứng.

Diệp Thiếu Dương vì thế dạy hắn pháp môn, cùng nhau xuyên việt đến trục thời gian của hắn, ở trong rất nhiều trục thời gian, giúp hắn tìm được một thế giới kia thuộc về chính hắn, sau đó dọc theo trục thời gian đi về phía trước. Ngô Gia Vĩ dọc đường ghé lên quan sát, giống như là xem phim, thấy được toàn bộ quá khứ của mình, cũng thấy được em trai Ngô Gia Đạo.

Hắn kích động rơi lệ.

Dọc đường xem, cuối cùng tìm được một thời gian thích hợp: đó là khi hắn mười mấy tuổi, cùng em trai ở Lao sơn tu đạo, ngày đó hắn xuống núi đi mua đồ, gặp mưa to, ở dưới núi cả đêm, mà em trai thì ở trên núi.

Lúc này xuyên việt qua, hắn có thể đội mưa lên núi đi tìm Ngô Gia Đạo, tuyệt sẽ không chạm mặt với mình của thế giới kia.

Diệp Thiếu Dương vì thế dạy hắn pháp môn xuyên việt cùng trở lại hư không vĩnh hằng, sau đó hẹn sẵn một lát nữa tới đón hắn, sau đó mang theo Qua Qua cùng nhau trở lại trục thời gian của mình, hướng phía trước tìm được mình lúc hai ba tuổi, chọn một ngày thích hợp: một ngày này, phụ thân mang theo mình hai tuổi đi nhà một người thân thích trên trấn, ông nội bà nội còn có mẹ đều ở nhà.

Đây là một thời điểm tốt nhất, Diệp Thiếu Dương vì thế mang theo Qua Qua cùng nhau xuyên việt qua, ngụy trang thành một người qua đường, tới trên đường nhỏ ngoài cửa nhà mình, đợi không bao lâu, một cô nương trong sân đi ra, tuổi xấp xỉ với mình, mặc một cái áo sơ mi sợi tổng hợp màu trắng cùng quần vải ô vuông, tóc đuôi ngựa, vừa thấy cô ấy, trong lòng Diệp Thiếu Dương liền run rẩy. Đây là mẹ mình.

Cô nương nhìn hắn một cái, dùng giọng quê hỏi: "Anh tìm ai?"

"Không không, thăm người thân, đi dạo ở phụ cận."

Cô nương cũng không nghỉ ngờ, đánh giá cao thấp hắn, hỏi: "Anh là đến từ trong thành phố nhỉ."

"Ặc, sao chị biết?"

Cô nương cười nói: "Anh mặc quần áo vậy, ở nông thôn cho tới bây giờ cũng chưa từng thấy, chung quy là người thành phố."

Diệp Thiếu Dương cười cười, cũng đánh giá cô. Xấp xỉ hai mươi năm rồi, mình vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy mẹ, kích động hai chân cũng run lên. Mẫu thân vẫn rất xinh đẹp, mặt trái xoan, mắt thật to, nhìn rất long lanh.

Cô nương đương nhiên không biết nam tử trước mắt xấp xỉ tuổi này là con trai mình, bị hắn nhìn như vậy, có chút ngại, trừng mắt nhìn hắn một cái, cất bước đi về phía trước.

Diệp Thiếu Dương đuổi theo sau, nhìn mái tóc kia của cô ở sau đầu lắc qua lại. Qua Qua luôn ngồi ở trên đầu vai hắn, theo hắn cùng nhau nhìn chằm chằm cô nương, biết lúc này không thể quấy nhiễu hắn, từ đầu tới cuối cũng không lên tiếng.

Cô nương cũng phát hiện hắn luôn đi theo, chợt đứng lại, quay đầu trừng mắt với hắn: "Anh đi theo tôi làm cái gì!"

"A, tôi cũng muốn đi dạo chút, không không đỉi theo chị."

Cũng may là ban ngày ban mặt, người trên đường cũng nhiều, cô nương cũng không sợ hắn, mặc kệ hắn, một mình đi trên đường, tới trong một cửa hàng vải, như có hứng thú xem vải bông.

Diệp Thiếu Dương đứng ở đối diện phố, ngơ ngác nhìn cô.

Chủ cửa hàng phát hiện thiếu niên kỳ quái này, hỏi cô nương: "Hậu sinh kia bên ngoài là thân thích nhà cô? Chờ cô?"

Cô nương quay đầu nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, lớn tiếng nói với chủ tiệm vải: "Không biết, ai biết đứa nhỏ không giáo dục ở đâu ra, không quen biết!"

Chủ cửa hàng cười nói: "Bộ dạng cô xinh xắn như vậy, là hậu sinh đều muốn nhìn cô thêm mấy lần."

Cô nương có chút quẫn bách, vừa quay đầu, lại nhìn thấy ánh mắt Diệp Thiếu Dương dại ra, hơi há miệng, bộ dáng hầu như sắp chảy nước miếng, hiển nhiên hiểu lầm, mặt càng thêm đỏ.

Chủ ea hàng thấy câ vấu hổ. thuiân miêng nói câu: "Hiên †ai thời đai khác rồi, mấy cậu nhóc cũng to gan, đều giống nhau cả."

Cô nương nghe xong, cố ý dùng thanh âm Diệp Thiếu Dương có thể nghe thấy nói với chủ tiệm vải: "Thiếu Dương nhà tôi tương lai nếu thành tiểu lưu manh như vậy, tôi đánh chết nó!"

Diệp Thiếu Dương mặt đỏ bừng, xoa đầu mình, tựa như thật sự bị gõ một phát, vội vàng đào tẩu.

Sau đó hắn thừa dịp mẹ còn chưa về nhà, làm bộ hỏi đường, đi vào cửa sân nhà mình, gặp được ông nội bà nội.

Người thân xa lạ mà lại quen thuộc.

Diệp Thiếu Dương đem bộ dáng hai lão nhân ghi tạc trong lòng, sau khi ra khỏi cửa, tìm chỗ không có ai, dùng Sơn Hải Ấn về tới hư không vĩnh hằng.
Bình Luận (0)
Comment