Chương 2975: Về Cứu Sơn Doanh (1)
Chương 2975: Về Cứu Sơn Doanh (1)Chương 2975: Về Cứu Sơn Doanh (1)
Ở trên trục thời gian này của mình, hắn tìm được một tháng thời gian trước kia, thấy được Thu Oánh vẫn còn sống, đây là một mục tiêu cuối cùng của chuyến này: gặp Thu Oánh một lần.
Nhưng thật sự ở trong thời gian quá khứ nhìn thấy Thu Oánh, Diệp Thiếu Dương lại do dự, cuối cùng cũng chỉ ghé vào trên trục thời gian lằng lặng nhìn một hồi, liền mang theo Qua Qua yên lặng rời khỏi.
Qua Qua không hỏi hắn vì sao không đi, nhưng Diệp Thiếu Dương cảm thấy nó hẳn là nghĩ được nguyên nhân.
Hắn căn cứ dấu ấn lúc trước lưu lại, tìm được trục thời gian của Ngô Gia Vĩ, vốn tưởng Ngô Gia Vĩ đã đi vào, còn muốn chờ gã một hồi, kết quả Ngô Gia Vĩ vẫn ghé vào trên đường thời gian màu vàng kia nhìn bên trong.
Diệp Thiếu Dương gọi gã một tiếng, Ngô Gia Vĩ lúc này mới dừng quan sát, một vẻ mặt bi thương mà lại buồn bã như mất mát, qua một hồi lâu, vẻ mặt gã dịu đi.
"Sao cậu chưa tiến vào?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Tôi... Tôi sau đó nghĩ lại, vẫn là đừng đi gặp Gia Đạo." Ngô Gia Vĩ lặng lẽ nói, còn muốn giải thích cái gì, Diệp Thiếu Dương vỗ vỗ bờ vai gã, nói: "Tôi hiểu hết mà."
Hắn chưa đi gặp Thu Oánh, lý do giống với Ngô Gia Vĩ, không phải không muốn gặp, mà là sợ mình sẽ nhịn không được nói cho bọn họ kế tiếp sẽ đối mặt vận mệnh thê thảm, giúp bọn họ tránh được một kiếp.
Không nói đến có thể thoát được hay không, cho dù thoát được, vậy cũng sẽ diễn sinh ra thời gian khác nhau, trục thời gian khác nhau, mà ở thế giới của chính Diệp Thiếu Dương cùng Ngô Gia Vĩ, bọn họ lại đã chết.
Người chết là sẽ không sống lại.
Người đã chết, nên sống ở trong trí nhớ của người sống, mà không phải làm bọn họ sống lại, như vậy sẽ chỉ làm thế giới lộn xộn, khiến người còn sống càng thêm khó có thể tiếp nhận.
Ở một khắc đó trong lòng bọn họ do dự, bọn họ hiểu đạo lý này, sau đó kiểm chế xúc động kịch liệt trong lòng, chưa đi ra một bước này.
Diệp Thiếu Dương làm phép mở ra hư không, xuyên việt về tới thế giới thuộc về bọn họ.
Tứ Bảo ngồi ngay tại trên giường, trên mặt mang theo một loại mỉm cười nhìn thấu tất cả, hỏi bọn hắn: "Đi đường thế nào?" điểm này, cho nên không đi hay không."
Tứ Bảo chưa hỏi hắn là một điểm nào, gật gật đầu nói: "Tôi là hòa thượng mà, ở phương diện này luôn nhìn rõ được hơn chút."
Diệp Thiếu Dương không khỏi nghĩ mà còn sợ, nghĩ đến mình nếu thực nhìn thấy Thu Oánh, cho dù lần này không tiếp xúc với cô ấy, cũng rất có thể nghiện loại cảm giác này, sẽ lần lượt xuyên việt trở về, lần lượt gặp lại những người thân đã chết hoặc là đi xa, lần này là Thu Oánh, lần sau có thể chính là Thanh Vân Tử, thậm chí Chu Tĩnh Như và Tạ Vũ Tình. Một khi quen loại cảm giác này, sớm muộn gì sẽ bởi vì xúc động mà làm ra chuyện gì trái với lịch sử.
Thậm chí về sau làm chuyện gì hối hận, cũng sẽ nghĩ đến dùng Sơn Hải Ấn đi lặp lại một lần...
Trong nháy mắt này, hắn rốt cuộc nhận thức được Sơn Hải Ấn đáng sợ, có thể nắm giữ thời gian, xuyên việt cổ kim, đây đại khái là pháp thuật cường đại nhất, nhưng cũng là nguy hiểm nhất trên đời, mình một khi bị dục vọng khống chế, sẽ làm ra rất nhiều chuyện không thể vãn hồi.
Trách không được Từ Phúc nói cho mình, có thể một ngày nào đó sẽ đem Sơn Hải Ấn vứt bỏ.
Có lẽ thực có một ngày như vậy, nhưng bây giờ còn chưa tới lúc.
Tứ Bảo hướng phía sau Diệp Thiếu Dương bĩu môi, nói: "Có người tìm cậu."
Diệp Thiếu Dương quay đầu, nhìn thấy một bóng người cao lớn ngồi ở trên cửa sổ, hai cái chân đặt lên trên giường, nhìn qua rất ngầu.
"Đạo Phong?" Nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương có chút kích động cũng có chút giật mình.
"Các ngươi rất biết chơi đó." Đạo Phong trào phúng cười cười, vừa rồi hắn đã nghe Tứ Bảo nói mọi thứ có liên quan Sơn Hải Ấn.
Diệp Thiếu Dương có chút xấu hổ, chưa trả lời, hỏi hắn: "Lãnh Ngọc đâu?"
"Cô ấy đang bế quan."
Diệp Thiếu Dương tò mò hỏi hắn rõ hơn, Đạo Phong chưa nói, chỉ nói cô ấy ở trong thế giới hồng hoang bế quan tu luyện, trong khoảng thời gian ngắn không ra được.
Một tia thất vọng hiện lên trong lòng Diệp Thiếu Dương.
Bọn họ đã lâu không gặp, trước tết âm lịch, hắn bảo Qua Qua đi tìm Lâm Tam Sinh, sau đó đi thế giới hồng hoang tìm Nhuế Lãnh Ngọc và Đạo Đạo Phong và Nhuế Lãnh Ngọc đều đi sâu bên trong thế giới hồng hoang, mãi không có tin tức.
Trong lòng Diệp Thiếu Dương vẫn có thất vọng. Đặc biệt là Tết, hắn muốn Nhuế Lãnh Ngọc có thể bầu bạn bên cạnh mình bao nhiêu chứ.
Dịu đi cảm xúc một phen, Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Phong: "Vậy ngươi tìm ta có chuyện gì?"
"Về Mao Sơn."
Diệp Thiếu Dương ngẩn ra,"Khi nào?"
"Bây giờ."
Diệp Thiếu Dương càng thêm giật mình, hỏi hắn trở về làm gì.
Đạo Phong cũng không cố câu khẩu vị, nói ra một tin tức làm người ta chấn động: "Ngay tại mấy ngày tới, Tỉnh Nguyệt Nô cùng Thanh Trường Phong muốn vây công Mao Sơn, mục tiêu của ả là chiếm cứ sơn môn, khống chế người trên núi, dùng để áp chế ngươi."
"Cái gì!"
Diệp Thiếu Dương kêu lên, đám người Tứ Bảo cũng đặc biệt chấn động.
"Ngươi làm sao biết được?" Diệp Thiếu Dương sau khi phục hồi tỉnh thần, lập tức hỏi ngược lại.
Đạo Phong chưa trả lời vấn để này, hắn tự có con đường hắn thu hoạch tình báo, cũng không phải giấu diếm, mà là ở trong mắt hắn, kết quả sự tình càng thêm quan trọng, về phần lai lịch tình báo, không đáng nhắc tới. Hắn không thích lãng phí nước miếng ở trên việc kể chuyện không cần thiết.
Diệp Thiếu Dương cũng là thuận miệng hỏi như vậy, cũng chưa muốn hắn trả lời, theo sát sau hỏi: "Vậy làm sao bây giờ?"
"Còn có thể làm sao bây giờ, lập tức đi cứu viện, đi luôn bây giờ."
Diệp Thiếu Dương lấy lại bình tĩnh, lấy ra di động đặt vé, lúc này mới phát hiện mặc kệ là máy bay hay là xe lửa, có thể mua được sớm nhất cũng là sau mùng 10, dù sao thời kì di chuyển đầu Tết khó kiếm vé nhất .
Đoàn người thương lượng một phen, quyết định lái xe đi. Chỗ lão Quách có xe, nhưng cái xe Wolfswagen Santana nát đó tốc độ sợ là không nhanh, Diệp Thiếu Dương lúc này mới nhớ mình còn có một chiếc xe, là quà cưới lúc trước Chu Tĩnh Như tặng cho hắn và Nhuế Lãnh Ngọc, một chiếc Porche Cayene, bởi vì Nhuế Lãnh Ngọc đi rồi, mình lại không có bằng, vẫn luôn đỗ ở gara trong lòng đất của tiểu khu. lái, Diệp Thiếu Dương ngược lại, biết lái một chút, nhưng không có bằng... Vì thế đề nghị lão Quách, lại nghĩ đang Tết, người ta cả nhà đoàn tụ, thật sự xấu hổ tìm hắn, ba người thảo luận hồi lâu, cuối cùng vẫn nghĩ tới một biện pháp giải quyết đơn giản nhất: đặt một chiếc xe taxi.
Diệp Thiếu Dương vì thế di động gọi một chiếc xe tốc hành, sau đó ba người đều nhanh chóng thu thập vài thứ, xe cũng đã đến cửa tiểu khu, Đạo Phong cũng theo bọn họ lên xe, an vị ở trên thùng xe, dù sao mọi người cũng không nhìn thấy hắn.
Dọc đường, từ Thạch Thành chạy đến Câu Dung mấy trăm km, cũng chỉ nửa ngày thời gian. Chạng vạng, bọn họ đến cảnh khu chân Mao Sơn. Mùng một Tết cảnh khu không có một bóng người, ngay cả khách sạn khai trương cũng không có.
Ba người ngồi xe cả buổi đều đói bụng, bất đắc dĩ đành phải đi siêu thị dưới núi mua ba cốc mỳ, xúc xích cùng củ lạc, mượn nước sôi nhà chủ quán úp mì, sau khi ăn xong trực tiếp lên núi.