Chương 2976: Về Cứu Sơn Doanh (2)
Chương 2976: Về Cứu Sơn Doanh (2)Chương 2976: Về Cứu Sơn Doanh (2)
Trên đường Diệp Thiếu Dương hỏi Đạo Phong, lần này bọn Tinh Nguyệt Nô đến đây bao nhiêu người, việc này Đạo Phong cũng không rõ, hắn cũng không để ý, trong mắt hắn, kẻ địch chỉ có hai tên: Tỉnh Nguyệt Nô cùng Thanh Trường Phong.
Diệp Thiếu Dương phân tích một phen sức chiến đấu, Tỉnh Nguyệt Nô nay trảm thi chứng đạo, khẳng định là pháp lực vô biên, cũng chỉ có Đạo Phong có thể đối phó ả, vì thế đề xuất bản thân đối phó Thanh Trường Phong.
"Ngươi và ta đối phó Tỉnh Nguyệt Nô, Thanh Trường Phong tự có người đối phó." Sợ hắn hiểu lầm, Đạo Phong lại bỏ thêm một câu,"Ta không phải muốn ngươi theo ta cùng nhau ra tay bắt giết ả, ngươi chỉ phụ trách một sự kiện, cướp đoạt Hiên Viên Kiếm trên tay ả."
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, nói: "Ta có Thất Tinh Long Tuyền Kiếm, cần cái đó làm gì."
"Ngươi chẳng lẽ muốn dựa vào một thanh Thất Tinh Long Tuyền Kiếm đã giết được Quỷ Vương?"
Diệp Thiếu Dương giật mình nói: "Bằng không còn cần cái gì?"
Đạo Phong có chút cạn lời, nói: "Ngươi chẳng lẽ đã quên câu yết ngữ kia, năm thanh kiếm thiếu một thứ cũng không được."
Năm thanh kiếm... Diệp Thiếu Dương đột nhiên nhớ ra,"Thất Tỉnh Long Tuyển Kiếm, Tùng Văn Cổ Định Kiếm, Ngư Trường Kiếm, Hiên Viên Kiếm... Còn có một thanh là kiếm gì?"
"Thượng phương bảo kiếm."Tứ Bảo cười chen vào một câu.
"Tạm thời đừng để ý nhiều như vậy, lần này đến Mao Sơn, cần phải lấy được Hiên Viên Kiếm!"
Từ phía dưới cảnh khu đi xuyên qua, lên đường nhỏ vào núi, lại leo lên một ngọn núi, tông môn Mao Sơn ở ngay phía trước. Lúc này Đạo Phong đột nhiên đứng lại, nhìn xung quanh một phen, nói: "Mao Sơn lúc cường thịnh nhất, phụ cận bảy mươi hai ngọn núi đều có đạo quan, có một số là chỉ nhánh Mao Sơn, có một số lại là tông phái khác, nhưng tổng thể đều thuộc về Mao Sơn nhất mạch, nay lại chỉ có chúng ta một môn này."
Đạo Phong rất ít phát biểu cảm khái, Diệp Thiếu Dương nghe xong cũng có cảm khái, quay người chỉ vào đỉnh núi cao nhất kia của cảnh khu nói: "Ta nghe sư phụ nói, đỉnh núi chỗ Lăng Tiêu bảo điện cao nhất của cảnh khu, mới là đỉnh chính của Mao Sơn trước đây, bây giờ cũng đã thành Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ nghe xong, cũng cảm khái không thôi, nghĩ môn phái mình lại há không phải như thế. Lao Sơn không cần phải nói, đã thành ngọn núi nổi tiếng hàng đầu, thắng địa du lịch Giao Đông, Ngũ Đài sơn cũng không tốt hơn là bao, quanh năm suốt tháng đều là khách hành hương thắp hương bái Phật.
Trong lúc nhất thời mọi người đều cảm khái.
Tứ Bảo nói: "Chúng ta còn có tông môn truyền thừa xuống, vậy đã không tệ rồi, có rất nhiều môn phái bây giờ cũng không còn nữa, như Hoàng Sơn Từ Quang các, bây giờ hoàn toàn thành điểm du lịch rồi."
Mọi người đều nhớ ra, Hoàng Sơn, Thái Sơn, Lư Sơn... các ngọn núi nổi tiếng này, vốn cũng có môn phái tu hành, về sau bởi vì núi nổi tiếng, người lên núi quá nhiều, mà pháp sư tu hành cần thanh tĩnh, có một số môn phái liền dọn đi. Mao Sơn là như thế, từ động Mao Tiên huyện Phượng Đài của Hoàn Trung chuyển đến Mao Sơn bây giờ, nhưng một nơi tu hành tốt không phải dễ tìm như vậy, chuyển nhà cũng tổn thương gân cốt, rất nhiều môn phái cứ như vậy chậm rãi bị đồng hóa hoặc là tiêu vong.
Mấy trăm năm gió thổi, đã sớm tiêu tán trong lịch sử.
"Cho dù là Mao Sơn, Lao Sơn, Ngũ Đài sơn... Cả pháp thuật công hội, lại có thể tồn tại bao lâu?" Diệp Thiếu Dương nhìn một mảng cung điện đỉnh núi cảnh khu tối đen, lẩm bẩm. Mái cong treo chuông đồng kia, ở dưới ánh trăng lộ ra một loại cảm giác thần bí cùng tang thương.
Ruộng bể nương dâu, ai cũng không dám bảo đảm, thứ tồn tại sẽ tồn tại mãi."Nhưng, ta cũng tin tưởng, chỉ cần thế giới này còn tồn tại, giới pháp thuật sẽ vẫn luôn tồn tại." Diệp Thiếu Dương nói,"Thế giới này không thể thiếu pháp sư."
Mấy người ở dưới gió đêm trầm mặc một lúc, tiếp tục lên đường.
Trên Mao Sơn cũng đón Tết, từ sơn môn bắt đầu, dọc đường lên núi đều treo đầy đèn lồng màu đỏ, bên trong đốt nến."Đây nhất định là chủ ý của Tiểu Nhị." Diệp Thiếu Dương không cần đoán cũng biết.
Lên mãi đến giữa sườn núi, mới gặp được hai đệ tử, một người trong tay đều đang cầm khối gì màu trắng, ngồi xổm ven đường vừa ăn vừa nói chuyện. Đột nhiên nhìn thấy đoàn người Diệp Thiếu Dương, vội vàng đứng dậy hô: "Trên núi là nơi ở tư nhân, người tới mời dừng lại!"
Hẳn là đem mấy người bên mình coi là người qua đường.
Diệp Thiếu Dương vội ho một tiếng, nói: "À, ta là Diệp Thiếu Dương."
"Mặc kệ ngươi là..." Một người mới lên tiếng, đột nhiên nghĩ đến cái gì, trừng lớn mắt, quay sang sư huynh đệ bên cạnh mình, run giọng nói: "Ngươi váng đầu à, ngay cả tên chưởng giáo cũng không nhớ!" Bên cạnh, thiếu niên kia dùng sức vỗ một cái ở trên đầu hắn, hướng Diệp Thiếu Dương quỳ một gối xuống, cung kính nói: "Không biết chưởng giáo giá lâm, hai người chúng ta tội đáng chết vạn lần..."
"Được rồi được rồi!" Diệp Thiếu Dương khoát tay cắt ngang lời hắn,"Giờ là thời đại internet rồi, những lời cũ kỹ này đừng nói nữa."
Hai người lúc này mới đứng dậy, ôm tâm tình kích động nhìn Diệp Thiếu Dương, còn có vài người phía sau hắn.
"Tô Khâm Chương đâu?"
"Sư phụ, sư phụ ở trên núi cùng tiểu sư thúc và đại sư tỷ cùng nhau đón năm mới, phái chúng ta đến gác đêm."
Tiểu sư thúc và đại sư tỷ? Diệp Thiếu Dương kẹt một chút mới nhớ ra, bọn họ nói hẳn là Diệp Tiểu Manh và Trương Tiểu Nhị.
Hắn chú ý tới vật màu trắng bọn họ cầm trên tay là bánh ngọt. Đón Tết ăn bánh ngọt, cái này tám phần là chủ ý của Tiểu Nhị. Hai người thấy bọn họ nhìn chằm chằm bánh ngọt trong tay mình, vẻ mặt có chút xấu hổ, thậm chí muốn vứt bỏ.
Diệp Thiếu Dương xua tay nói: "Đừng, các cậu tiếp tục ăn đi, tiếp tục gác đêm, vất vả rồi."
Kêu gọi mọi người lên núi.
Vừa tới đỉnh núi, đã nghe được tiếng động lớn xôn xao từ trong thiên điện truyền đến, bên trong đèn đuốc sáng trưng. Đám người Diệp Thiếu Dương đi đến trong sân, nhìn vào bên trong, liếc một cái liền thấy Trương Tiểu Nhị, cầm một bình rượu thật lớn (đoán là champagne), đang thay phiên rót rượu cho mọi người, có mấy tiểu đạo sĩ rất câu nệ, không muốn uống rượu, nhưng tựa như càng sợ cô hơn, không dám kháng cự.
Trương Tiểu Nhị rót một lượt rượu, sau đó lần lượt cụng ly với bọn họ, hầu như là bịt mũi ép bọn họ uống xong.
Diệp Thiếu Dương xem đến nơi đây, thật sự không nhìn được nữa, ho khan một tiếng.
Trương Tiểu Nhị nghe được, hướng ra phía ngoài liếc một cái, nhìn thấy vài người đứng dưới bóng của ánh đèn, nhíu mày nói: "Ai nha, bên ngoài đầu lén lút làm gì!"
Diệp Thiếu Dương lại ho khan một tiếng.
Trương Tiểu Nhị cầm chai rượu lao tới, liếc một cái nhìn thấy Diệp Thiếu Dương, ngây người mười giây, sau đó mắt lập tức sáng lên, giống như toát ra non lửa. "Sư phụ!"
Bổ nhào tới, ôm cổ Diệp Thiếu Dương, nương sức rượu, đầu ra sức chui vào trong lòng hắn.
Người trong phòng lục tục đi ra, Diệp Thiếu Dương xấu hổ mặt đỏ bừng, lao lực đẩy cô ra, ánh mắt ở trong đám người tìm được Tô Khâm Chương, mặt Tô Khâm Chương càng đỏ bừng hơn, trên mặt còn bị bôi mấy vết bánh ngọt, vừa muốn mở miệng, Diệp Thiếu Dương xua tay nói: "Biết đệ muốn nói gì, thôi, cái này không trách đệ, đệ không trị được cô ấy."
Tô Khâm Chương lập tức nói: "Tiểu Nhị bình thường vẫn tốt lắm, lúc này cũng là Tết, mọi người náo nhiệt một chút..."
Thế mà giải vây cho cô ấy! Xem ra nhất định là bình thường bị cô ấy bắt nạt quen rồi. Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ lắc lắc đầu.