Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 2974 - Chương 2979: Thiên Kiếp Thật Sự Đến (2)

Chương 2979: Thiên Kiếp Thật Sự Đến (2) Chương 2979: Thiên Kiếp Thật Sự Đến (2)Chương 2979: Thiên Kiếp Thật Sự Đến (2)

Nghĩ đến hôm qua mới chia tay, hôm nay đã đem người ta gọi hết tới, trong lòng Diệp Thiếu Dương cũng có chút băn khoăn, nhưng tình huống khẩn cấp, đã không có cách nào tốt hơn nữa.

Lập tức bố trí pháp đàn, mở ra khe hở hư không, bảo Qua Qua đi vào.

"Thật sự là càng tính càng đáng sợ...'Đạo Phong hít một tiếng, buổi đầu của sự việc, hắn mặc dù có chuẩn bị, nhưng cũng không ngờ tình huống sẽ nghiêm trọng như thế, hôm nay kéo tơ bóc kén đem đối thủ tiềm tàng đều liệt ra, hắn mới cảm thấy tình thế đáng sợ, càng ngày càng cảm thấy Tinh Nguyệt Nô nhất định sẽ toàn lực ra đòn, các đối thủ bọn họ nghĩ ra được, nói không chừng đều sẽ ra mặt.

Diệp Thiếu Dương nói không sai, bọn họ không đủ nhân thủ.

"Chờ ta trở lại!"

Đạo Phong nói xong, tung người bay ra khỏi phòng.

Đoàn người nhìn nhau.

Đều suy tư một hồi, Diệp Thiếu Dương ngẩng đầu nhìn thấy Diệp Tiểu Manh đứng ngẩn ở một bên, trong tay cô còn cầm một ấm nước, chờ tiếp nước cho bọn họ, lại bị lời bọn họ nói nói hấp dẫn, trái lại quên tiếp nước.

"Tiểu Manh em đi gọi Tiểu Nhị, các em lập tức xuống núi!"

Diệp Tiểu Manh sửng sốt một phen, nhìn nhìn hắn, lại nhìn nhìn Tô Khâm Chương.

Tô Khâm Chương gật đầu nói: "Sư huynh nói không sai, em mau xuống núi đi."

Diệp Tiểu Manh nghiến răng, nói: "Em biết lưu lại cũng không giúp được gì, nhưng em muốn ở cùng với các anh. Mao Sơn đối đầu kẻ địch mạnh, em sao có thể lùi bước, các anh ai cũng không cần nói, em nhất định sẽ không đi. Nhưng, em phải đưa Tiểu Nhị đi."

Diệp Thiếu Dương biết khuyên nữa vô dụng, nói: "Vậy em đi tìm Tiểu Nhị, vô luận như thế nào nhất định phải để cô ấy đi. Đúng, còn có các đệ tử trên núi, bảo bọn họ xuống núi hết lánh họa trước, lát nữa trở về."

Tô Khâm Chương nói: "Sư huynh, đệ cảm thấy những kẻ này của Hiên Viên sơn đều là đại lão, bọn hắn chưa chắc sẽ xuống tay đối với đệ tử bình thường đâu, hơn nữa, nếu chúng ta muốn bày trận, phải lưu lại bọn họ, tất cả như cũ, như vậy có thể mê hoặc Tỉnh Nguyệt Nô, nếu không bọn họ liếc một cái nhìn thấy trên núi không có người, thì sẽ đề phòng. Còn có một điểm. các đâ từ đê thu tất cà đều là trẻ mầ côi. bon ho vuấng núi ñnd không có chỗ để đi, bọn họ ở lại trên núi, trải qua một trận chiến này, tuy không giúp được gì, cũng có trợ giúp trưởng thành..."

Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ đều đồng ý.

Diệp Thiếu Dương nghĩ qua cũng thấy đúng, vì thế dặn dò hắn, trở về nói cho các đệ tử, một khi tình huống có biến, thì gõ chuông cảnh báo, mọi người đều tập trung ở trong đại điện, không thể ra ngoài.

Một lát sau, Qua Qua mang theo đoàn người từ khe hở hư không chui ra.

Diệp Thiếu Dương liếc một cái, mọi người đều có mặt, chỉ có không thấy Lâm Tam Sinh.

"Không Giới khai chiến rồi!"

Tiểu Cửu vừa gặp mặt đã nói,"Thi tộc xâm chiếm Không Giới quy mô, Hậu Khanh và Nữ Bạt tự mình đốc chiến, một lần này thanh thế còn lớn hơn một lần trước. Bọn chúng ngủ đông đã lâu, xem ra cũng không muốn chờ đợi nữa."

Đám người Diệp Thiếu Dương cả kinh, nhưng cẩn thận nghĩ, Thi tộc làm như vậy, tám phần cũng là chịu Thái Âm sơn xâm chiếm âm ty ảnh hưởng, xem như đục nước béo cò, biết nhân gian và âm ty đều không có tỉnh lực đến đối phó bọn chúng.

Hậu Khanh là nhà chiến lược rất xuất sắc, hắn đợi lâu như vậy, một lần này nhất định là có chuẩn bị mà đến.

May mắn hắn có một đối thủ cũng rất khá: Lâm Tam Sinh.

"Thật sự là khắp nơi đều đang đánh trận."Tứ Bảo hít một tiếng,"Thái Âm sơn xâm chiếm âm ty, Thi tộc cũng xuất quân cả ổ, một lần nữa kéo lên chiến loạn, bây giờ Hiên Viên sơn cũng không chịu cô đơn, muốn xâm phạm nhân gian... Thiên kiếp thật sự buông xuống rồi."

Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, phen tổng kết này của Tứ Bảo, thật đúng là không nói sai, hôm nay tam giới đều đã loạn, ai cũng không chiếu cố được cho ai, đều dựa hết vào chính mọi người.

"Thật không ngờ, nhân gian loạn, kẻ địch thật sự không phải Thái Âm sơn, cũng không phải Thi tộc, mà là Hiên Viên sơn..."Hiên Viên sơn được xưng cùng nguồn gốc với nhân gian, một lòng luôn mồm giúp nhân gian tiến bộ.

Kết quả này, ra ngoài mọi người đoán trước. Cũng làm bọn họ đều cảm khái không thôi.

Ước chừng một giờ sau, Đạo Phong đã trở lại, trực tiếp xông vào nhàng. eau đó lai na linh nhh đem tïa eể dán hết. "Chỉ một mình ngươi?" Diệp Thiếu Dương hỏi.

Mọi người đều nhìn Đạo Phong.

Đạo Phong khế lật cổ tay, một cột cờ từ trong tay áo trượt ra, là một lá cờ màu đen, Huyết Hải Vạn Ma Phiên.

Lá cờ đen phất phới, mấy bóng người lục tục bay ra, đầu tiên là Dương Cung Tử và Tiểu Bạch, sau đó là Trần Lộ, theo sát sau là Tiểu Mã, lại là Kiến Văn Đế, còn có Tôn Ánh Nguyệt cùng Nhạc Hằng đã lâu không gặp, sau nữa là A Tu La vương tử Nam Cung Ảnh.

Đều đến đây rồi...

Đám người Diệp Thiếu Dương có chút há hốc mồm.

Nhóm người này vừa tới, tu sở lập tức tràn đầy.

Mọi người thân thiết chào hỏi lẫn nhau.

Tôn Ánh Nguyệt và Nhạc Hằng vốn đã quen thuộc với Liên Minh Bắt Quỷ ( Nhạc Hằng cũng từng tính là một nửa người của Liên Minh Bắt Quỷ), rất lâu không gặp, đều rất cảm khái với nhau.

Hai tay Diệp Thiếu Dương đè bả vai hắn, nhìn từ trên xuống dưới, cảm giác khí chất của hắn đã thay đổi một chút, trước kia, hắn rất xúc động rất có dã tâm, hôm nay xem ra, khí chất trầm ổn hơn rất nhiều.

Nhưng, từ trong mắt hắn có thể thấy được, cảm tình của hắn đối với đám người bên mình vẫn không thay đổi.

"Ta đã sớm muốn tới tìm các ngươi, nhưng không có cách nào cả, Đạo Phong luôn bảo chúng ta bế quan."

"Tiểu sư thúc!"Tôn Ánh Nguyệt hướng Diệp Thiếu Dương nháy mắt.

Chào hỏi xong với bọn họ, Diệp Thiếu Dương lại nhìn nhìn Trần Lộ. Bọn họ cũng rất lâu không gặp. Trần Lộ cũng vẫn là bộ dáng cũ, nhiệt tình chào hỏi với mỗi người của Liên Minh Bắt Quỷ.

"Chào nhị tẩu." Diệp Thiếu Dương hướng Trần Lộ cười cười.

Trần Lộ che miệng cười, lại liếc Dương Cung Tử và Đạo Phong một cái, cố ý nói: "Cũng chỉ có cậu mới nhận tôi là nhị tẩu của cậu."

Dương Cung Tử mỉm cười, lại chưa tức giận.

Nhìn bộ dáng Trần Lộ, giống như cũng không phải thật sự dỗi với Dương Cung Tử, đoàn người không khỏi hoài nghỉ phương thức xử lý quan hệ của cô cùng Đạo Phong và Dương Cung Tử ba người. Chẳng lẽ... Đạo Phong thật sự hưởng tề nhân chỉ phúc, đem hai người song phi rồi?

Diệp Thiếu Dương tưởng tượng một phen về hình ảnh đen tối, không "Đều đến đây rồi..." Diệp Thiếu Dương nhìn đoàn người, trong lòng kích động nói không nên lời.

"Còn có hai người bạn cũ của ngươi."Đạo Phong đem Huyết Hải Vạn Ma Phiên run lên một lần nữa, hai bóng người bay ra, mặt đất đã không còn chỗ đặt chân, bọn họ liền lơ lửng ở không trung, tay nắm tay. Là một nam một nữ.

"Tần Phong!"

Diệp Thiếu Dương liếc một cái nhìn thấy nữ tử trong đó, hưng phấn mà hô lên.

Đây quả thật là bạn bè cũ, bên cạnh Tần Phong, là bạn gái Tiểu Vân của hắn, lúc trước mình từ chỗ Phùng Tâm Vũ đem cô cứu ra, sau đó bọn họ liền chạy mất.

Về sau Đạo Phong tới, bọn họ đều theo Phong Chỉ Cốc, nhưng cho tới bây giờ cũng không tới nhân gian, Diệp Thiếu Dương vài lần hỏi Đạo Phong về bọn họ, Đạo Phong đều tỏ vẻ, Tần Phong là vũ khí bí mật của hắn, giống với bọn Nhạc Hằng, luôn luôn bế quan tu luyện.

"Diệp thiên sư."Tiểu Vân cung kính hướng Diệp Thiếu Dương hành lễ, Diệp Thiếu Dương là ân nhân cứu mạng của hắn, tình cảm này sẽ mãi không quên.

Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, cười nói: "Ta lúc ấy nói như thế nào tới, các ngươi là không chạy thoát được đâu."

Tần Phong cũng cười,"Hôm nay ta đến đây, muốn đánh một trận sao?"
Bình Luận (0)
Comment