Chương 2980: Đi Tu La Giới (1)
Chương 2980: Đi Tu La Giới (1)Chương 2980: Đi Tu La Giới (1)
"Diệp thiên sư."Tiểu Vân cung kính hướng Diệp Thiếu Dương hành lễ, Diệp Thiếu Dương là ân nhân cứu mạng của hắn, tình cảm này sẽ mãi không quên.
Diệp Thiếu Dương nhìn hai người, cười nói: "Ta lúc ấy nói như thế nào nhỉ, các ngươi là không chạy thoát được đâu."
Tần Phong cũng cười,"Hôm nay ta đến đây, muốn đánh một trận sao?"
"Ngươi chưa chắc là đối thủ." Diệp Thiếu Dương cũng cười theo, quay đầu nhìn Tiểu Mã, cố ý hướng Tiểu Vân bên kia bĩu môi.
Tiểu Mã năm đó là từng thầm mến Tiểu Vân, trong ví còn quanh năm đặt ảnh chụp của cô, chuyện này Diệp Thiếu Dương còn nhớ rõ.
"Cậu nhìn tôi làm gì!" Tiểu Mã trừng mắt,"Tôi bây giờ cũng là danh hoa có chủ, vợ tôi cậu không phải cũng từng gặp sao!"
"Vợ cậu?"Tứ Bảo nhíu mày.
"Đúng vậy. Các cậu đều từng gặp mà!Ngọc Diện La Sát đó."
Tứ Bảo cười một tiếng: "Tôi thấy cậu là muốn cướp người ta làm vợ nhỉ?"
"Cái này các cậu không biết." Tiểu Mã đắc ý nháy nháy mắt, sau đó nhìn xung quanh, thấy đều là người một nhà, lúc này mới nói: "Nói thật với mọi người, hai chúng ta đã sớm thích nhau rồi, không lừa mọi người, thật."
"Thôi đi, lần trước ở hải nhãn, người ta không phải còn đánh với cậu."
"Đó là diễn cho người khác xem, không lừa các cậu, tôi trước kia từng cầm tù cô ấy, cô ấy bị sức quyến rũ nam tính của tôi chỉnh phục, đã làm lão bà của tôi, sau đó tôi lại đem cô ấy thả ra, để cô ấy trở lại trận doanh Thái Âm sơn, làm nội ứng cho chúng ta, cái này còn là chủ ý của cung tử, không tin các cậu hỏi cô ấy."
Đối mặt ánh mắt dò hỏi của mọi người, Dương Cung Tử gật gật đầu.
Mọi người đều biết Dương Cung Tử là không tùy tiện nói giỡn, thấy cô gật đầu, ai cũng cả kinh, gặng hỏi Tiểu Mã, biết được một ít chỉ tiết, thì ra Ngọc Diện La Sát đã sớm không muốn ở Thái Âm sơn lăn lộn nữa, nguyên nhân cụ thể không rõ, nghĩ hẳn Thái Âm sơn nhiều người như vậy, xuất hiện một hai phản đồ cũng là bình thường, cho dù là âm ty, cũng không có khả năng không có một phản đồ.
Nhưng, đối với cô ta làm sao lại thích Tiểu Mã, mọi người thể hiện không thể tưởng tượng. Trước mắt Ngọc Diện La Sát còn ở trong đại quân Thái Âm sơn, xem như một quân cờ Phong Chỉ Cố can bài ở trong Thái Âm sơn, sớm muộn gì sẽ phát huy công dụng.
Nhân viên nòng cốt Liên Minh Bắt Quỷ và Phong Chỉ Cốc đều đến đông đủ, rất nhiều người đều là đã lâu không gặp, nhiệt tình chào hỏi lẫn nhau.
Tôn Ánh Nguyệt rất cung kính hành đại lễ với Tiểu Cửu, Tiểu Cửu thản nhiên tiếp nhận.
Diệp Thiếu Dương nhìn, bên này của mình, có thể cũng chỉ thiếu Tuyết Kỳ. Cô ấy nay đang bầu bạn với Tạ Vũ Tình, bất cứ hành động nào, Diệp Thiếu Dương cũng chưa gọi cô ấy.
"Người lần này có thể đến, tất cả đều đến rồi phải không?"
Diệp Thiếu Dương nhìn quanh, hỏi.
"Còn có mười hai môn đồ, ở trong tay áo của Đạo Phong." Tiểu Mã bổ sung nói.
"Thế này là gần hết rồi nhỉ?" Diệp Thiếu Dương nhìn về phía Đạo Phong.
Đạo Phong từ trong tay hắn lấy danh sách viết đối thủ, tiếp tục an bài: lúc trước đã định ra, Tứ Bảo đối phó Bạch Trạch, Diệp Thiếu Dương đối phó Thanh Trường Phong, Đạo Phong đối phó Tinh Nguyệt Nô.
Nhạc Hằng chủ động đề xuất muốn đối phó Tất Phương, bản tôn hắn là Chu Tước, giống với Tất Phương đều là thượng cổ dị thú, hơn nữa ngũ hành đều thuộc hỏa, Nhạc Hằng chờ đợi làm một trận chiến sao Hỏa va chạm Địa Cầu với gã.
Đạo Phong suy nghĩ một phen, cảm thấy một mình Nhạc Hằng chưa chắc là đối thủ của Tất Phương, vì thế bảo Tôn Ánh Nguyệt đi theo, dù sao hai người bọn họ luôn không tách rời nhau.
Dương Cung Tử cộng thêm Kiến Văn Đế cùng nhau đối phó Ti Mệnh Tinh Quân. Tuy hai người bọn họ cũng đều đủ mạnh, nhưng Tỉ Mệnh Tinh Quân là người đi tới đỉnh cao, cho dù là hai bọn họ cùng lên, cũng chưa chắc đã là đối thủ. Đạo Phong liền đề xuất để cho Tiểu Mã cũng gia nhập.
Tiểu Mã không đồng ý, ồn ào muốn đối phó Thải Vân tiên tử, hơn nữa không cho phép người khác đi cùng hắn.
Tần Phong cộng thêm Tiểu Vân, đối phó Linh Cảm Tiên.
Về phần Thái Bình giáo chủ, Nam Cung Ảnh muốn đơn đấu với gã, cũng không cho phép bất luận kẻ nào đi cùng hắn. của mình, rất bất mãn.
"Cậu không phụ trách kẻ địch cụ thể, cậu di chuyển trong chiến trường, phụ trách chém bổ sung thu gặt, đây chính là nhiệm vụ quan trọng nhất." Diệp Thiếu Dương nói.
Ngô Gia Vĩ tiếp nhận sứ mệnh của bản thân.
Từ đó, địch nhân đều được phân phối xong, nhưng còn có mấy người chưa có đối thủ rõ ràng, đều bổ sung làm cơ động, đến lúc đó nơi nào cần hỗ trợ thì bổ sung.
"Cũng không phải mỗi người đều cần tìm đối thủ của mình, chủ yếu vẫn là nhìn tình huống mà hành động."Đạo Phong dặn dò.
Diệp Thiếu Dương đem tên đoàn người đều viết ở trên giấy, lần lượt đối ứng kẻ địch cụ thể, sau đó hướng Đạo Phong nói: "Lần này ngươi thấy chúng ta có mấy phần hy vọng đánh thắng một trận này?"
Đạo Phong cũng nhìn lướt qua danh sách, nói: "Hai phần, nhiều nhất ba phần."
"Không thể nào, Liên Minh Bắt Quỷ chúng ta và Phong Chi Cốc hầu như đến đủ, cho dù hai đánh một, còn dư ra mấy người, vậy mới ba phần? Ngươi có phải nói ngược rồi hay không?"
"Ta và Tỉnh Nguyệt Nô giống nhau, đều là vừa chứng đạo không lâu, xem như cân sức ngang tài, ngươi nếu là phát huy vượt xa bình thường, muốn thắng Thanh Trường Phong cũng có cơ hội, còn lại bọn họ..."
Hắn chưa nói từng người một,"Ti Mệnh Tinh Quân và Thái Bình giáo chủ chứng đạo không biết đã bao lâu, thực lực sâu không lường được... Là thật sự sâu không lường được, còn có Linh Cảm Tiên kia, dù sao cũng không phải loại hiển lành gì... Nhưng cũng chỉ có thể như vậy, xem kết quả đi."
Nói xong, ánh mắt Đạo Phong chậm rãi từ trên mặt đoàn người đảo qua,"Ta chỉ nói một câu, một trận chiến này là trận chiến có quan hệ nhân gian sinh tử, đối với tất cả bọn chúng, giết không cần hỏi!"
Đoạn lời này đã điểm hỏa nhiệt huyết trong lòng mọi người, không vì cái gì khác, từ khi có Hiên Viên sơn tới nay, nơi đó vẫn luôn được giới pháp thuật coi là tiên giới, là nhạc thổ tu hành, tốt hơn nhân gian, so với Thanh Minh Giới cũng tốt hơn.
Tuy giới pháp thuật vẫn luôn chống lại pháp thuật công hội xâm nhập, nhưng đó là một loại chống cự tính chất mềm mỏng, không xé rách da mặt, cũng không dám xé rách da mặt (chủ yếu vẫn là thực lực không được, biết nhân gian không phải đối thủ của Hiên Viên sơn), theo buổi nói chuyện này gió rồi.
Bọn họ là một toán lực lượng cuối cùng của nhân gian, đã không có đường lui, cho dù đối diện là Hiên Viên sơn, là Hiên Viên Thượng Đế một trong mấy siêu nhất lưu cường giả ít ỏi trong tam giới, cũng chỉ có thể buông tay chơi lớn một trận.
Đêm hôm đó, Diệp Thiếu Dương mang theo đoàn người bắt đầu bày trận, thật ra không phải bố trí trận pháp gì, vài ngày thời gian, căn bản không kịp bố trí trận pháp gì, hơn nữa Mao Sơn tự có phong thuỷ đại trận, trận pháp nào cũng không lợi hại bằng nó.
Bọn họ muốn bố trí một cái trận địa miệng túi, lợi dụng hoàn cảnh địa lý, đóng gói bọn hắn, làm bọn hắn tiến vào miệng túi, sau đó tiêu diệt hết. Đây là chiến lược của Đạo Phong, không đánh phòng ngự chiến gì cả, muốn chơi trận tiêu diệt, không lưu lại một ai sống sót.
Bố trí một buổi tối, đoàn người đầu đã tìm được vị trí của mình, sau đó Diệp Thiếu Dương bắt đầu Mao Sơn phong thuỷ đại trận, một khi có tà vật xâm nhập từ bên ngoài, tiếng chuông sẽ vang, mọi người lúc này mới yên tâm mà ở lại. Diệp Thiếu Dương đem bọn họ đều dàn xếp ở trong bảo tháp Tàng Kinh Các, chờ chiến tranh đến.
Những việc này, đại bộ phận Tô Khâm Chương không xen tay vào được, chỉ có thể giúp đỡ làm một ít việc nhỏ. Buổi sáng, hắn an bài đệ tử hấp mười vỉ Bánh Bao, một nồi cháo lớn, đưa đến trong phòng mấy pháp sư đám người Diệp Thiếu Dương.