Chương 3014: Thanh Kiếm Thứ Năm (1)
Chương 3014: Thanh Kiếm Thứ Năm (1)Chương 3014: Thanh Kiếm Thứ Năm (1)
Nếu lấy Thất Tinh Long Tuyền Kiếm để đối chiếu, Long Tuyền Kiếm linh động, ôn nhuận, không ngừng vươn lên, Hiên Viên Kiếm là trầm ổn, bá đạo, uy áp như núi. Xem như đều có sở trường.
"Đã có bốn thanh kiếm." Đạo Phong nhìn Hiên Viên Kiếm trong tay, nói,"Còn thiếu một thanh kiếm."
"Thiếu một thanh kiếm nào?"
Diệp Thiếu Dương thuận miệng hỏi như vậy, cũng không nghĩ Đạo Phong có thể đáp được, không ngờ Đạo Phong chậm rãi nói ra ba chữ: "Thái A Kiếm."
Diệp Thiếu Dương kinh ngạc nhìn hắn: "Ngươi làm sao biết?"
"Ti Mệnh Tỉnh Quân nói cho ta biết."
"Hắn làm sao biết?"
Đạo Phong trừng mắt nhìn hắn một cái,"Chuyện này tóm lại có người biết được chưa, hắn là sư đệ của Trang Tử, sống mấy ngàn năm, kiến thức tóm lại nhiều hơn chúng ta, hắn biết cái này chẳng lẽ không được sao?"
"Ặc." Diệp Thiếu Dương gãi ót,"Thái A Kiếm, ta cũng từng nghe nói, nghe nói là Âu Dã Tử và Kiền Tướng cùng nhau tạo ra, từng được Sở vương dùng, về sau không biết như thế nào đến trong tay Tần Thủy Hoàng, thành bội kiếm của hắn, sau theo hắn cùng nhau hạ táng?"
"Cổ đại đồn đãi, ai biết thật hay giả."
"Nhưng vì sao là Thái A Kiếm, Kiền Tướng Mạc Tà không phải từng chế tạo rất nhiều kiếm sao? Còn có Xích Tiêu, Trạm Lô các thứ, vì sao lại là Thái Am"
Đạo Phong lại trừng mắt nhìn hắn một cái: "Vấn đề của ngươi cũng thật nhiều, Long Tuyền Kiếm này của ngươi vẫn là Kiền Tướng làm, vì sao Long Tuyền Kiếm là trấn sơn chí bảo của Mao Sơn, không phải kiếm khác?"
Diệp Thiếu Dương nói không ra lời.
"Ti Mệnh Tinh Quân nói cho ta biết, năm thanh kiếm này, ở lúc tạo ra, dùng tài liệu thuộc tính khác nhau, Thái A Kiếm, lấy sắt thiên thạch rèn, không thể phá vỡ, là vật phẩm sắc bén nhất nhân gian, Long Tuyền Kiếm là dùng cực bắc hàn băng tôi vào nước lạnh, bởi vậy tính dẻo dai cực tốt, Ngư Trường Kiếm lấy xương đại bằng hóa sứ, linh động cửu thiên; Hiên Viên Kiếm lấy Thái Sơn thần thạch làm thân, lực trầm ngàn quân, Tùng Văn Kiếm lấy tuyết tùng vạn năm đun cháy lấy tỉnh hoa, sinh sôi không thôi... gian, bởi vậy có thể áp chế tất cả lực lượng tà ác, nhưng năm thanh kiếm này đặt cùng một chỗ, uy lực quá lớn, dùng không tốt có thể tạo thành mối họa thật lớn, bởi vậy bị Kiền Tướng và Âu Dã Tử cố ý che dấu tên, phân tán ở các nơi. Nhưng hai người vẫn lo lắng, vì thế về sau tạo mấy thanh bảo kiếm, ví dụ mấy thanh kia mà ngươi nói, chính là vì vàng thau lẫn lộn, mê hoặc người đời."
Diệp Thiếu Dương nghe xong kể lại, nhíu mày nói: "Âu Dã Tử cùng Kiền Tướng này, là ăn no rửng mỡ sao, đã sợ những thanh kiếm này bị người xấu lợi dụng, cần gì phải đúc kiếm chứ, không đúc không phải không có việc gì saol"
"Bọn họ cũng là gặp được Hiên Viên Kiếm, thấy thanh kiếm này đoạt hết thế núi thiên hạ, hồn nhiên thiên thành, vì thế nảy sinh linh cảm, mới mô phỏng Hiên Viên Kiếm, đúc Long Tuyền Kiếm thủy nguyên tố, sau đó loại vui sướng sáng tác này, làm bọn họ đã làm thì không thể dừng lại, tiếp tục đúc ba thanh kiếm khác, bọn họ là bậc thầy đúc kiếm, trong lòng có kiếm ý, không đúc ra, không cách nào áp chế được sự xúc động này."
Diệp Thiếu Dương chậm rãi gật đầu, cảm giác này, mình thật ra có thể lý giải, giống như mình lĩnh ngộ ra công pháp gì, không có khả năng nhịn được không đi tu luyện.
Hơn nữa trong lời nói của Đạo Phong vừa rồi, cũng nhắc tới hai vị kiếm sỉ kia là nhìn Hiên Viên Kiếm, mới phát ra linh cảm, cái này cũng phù hợp hiểu biết của mình, bởi vì Hiên Viên Kiếm là Hiên Viên Thượng Đế từng dùng, về phần sau này sao lại đến trên tay hai vị kiếm si, thì không biết được.
"Cái kia... Chuyện bí ẩn như vậy, Tỉ Mệnh Tỉnh Quân làm sao biết được, còn chỉ tiết như vậy."
"Bọn họ đúc bốn thanh kiếm này, tính cả Hiên Viên Kiếm, năm thanh kiếm đoạt hết thế thiên địa nhân gian, bọn họ lúc này mới sợ, vì thế đem kiếm tách ra, nhưng lại không muốn chuyện này hoàn toàn mai một, liền đem chân tướng truyền cho hậu nhân, dặn bọn họ, nếu nhân gian có tà ma xâm phạm, lúc không thể chiến thắng, có thể tìm ra năm món binh khí nhân gian, có lẽ có hi vọng có thể đem nó chém giết..."
Nói tới đây, hắn đột nhiên không nói tiếp nữa.
Diệp Thiếu Dương kích động hỏi: "Ti Mệnh Tỉnh Quân, là hậu nhân của bọn hắn?"
Đạo Phong gật gật đầu.
Vậy thì khó trách...
Diên Thiết: Dư na lác đầu cảm thấy thế này cũng auá khén: nhưng về sau lại cảm thấy, vốn việc này chính là từng vòng đan xen vào nhau, trong minh minh tự có nhân quả.
"Nhưng, hắn vì sao nói chỉ tiết như vậy với ngươi?"
"Hắn đánh cuộc thua."
Đạo Phong tiếp tục nói: "Đây là một mặt, một mặt khác, từ khi ngươi chiến thắng Tinh Nguyệt Nô trở về, hắn nhìn thấy ngươi, liền cảm thấy Tinh Nguyệt Nô sai rồi, giới pháp thuật nhân gian còn có hi vọng, bởi vậy muốn giúp ngươi một phen."
Diệp Thiếu Dương nghe tới đây, mặt có chút đỏ, đưa tay vén tóc một cái, ra vẻ khiêm tốn nói: "Không dám nhận, không dám nhận. Cái gì nhỉ, ta đã giết Tỉnh Nguyệt Nô cùng Thanh Trường Phong, bọn họ sẽ tìm ta báo thù hay không?"
"Mọi người phạm sai lầm, đều phải tự mình gánh vác. Bọn họ danh nghĩa là sư huynh đệ, nhưng quan hệ cũng chỉ như vậy. Tu hành đến một bước đó của bọn họ, ngay cả thiện ác cũng đã phai nhạt, càng không cần nói ân thù."
Diệp Thiếu Dương lúc này mới yên tâm, cười nói: "Nhưng nói cái gì tu hành đến trình độ nhất định thì nhìn ân thù phai nhạt, ta là không tin, cứ nói ngươi, ngươi không phải cũng rất lợi hại, nhưng ngươi vẫn để ý ta mà, ta bị người ta bắt nạt ngươi chẳng lẽ có thể đứng nhìn sao?"
Nói xong đưa tay đi nâng cằm hắn, kết quả Đạo Phong trở tay túm chặt cánh tay hắn, kéo về phía trước, Diệp Thiếu Dương đứng không vững, trực tiếp ngã ra, Đạo Phong nâng lên một cánh tay khác, từ bên cạnh ôm eo hắn, hơi cúi đầu, hướng hắn cười tà mị, đưa tay bóp cằm hắn.
"Ngươi là ai, ta vì sao phải để ý ngươi?"
"Có chim thì ngươi bỏ tay ra!" Diệp Thiếu Dương nghiêng đầu nhìn thoáng qua mặt đất, tuy chỉ có hai tầng lầu, nhưng cũng cao mười mấy mét, ngã xuống cũng đủ hưởng.
"Thật sự?"Một tay Đạo Phong nắm cằm hắn,"Ngươi không xin tha sao?"
"Đánh chết không xin!"
Vừa dứt lời, Đạo Phong đột nhiên buông tay, Diệp Thiếu Dương theo bản năng ôm cổ Đạo Phong ngã xuống.
Hai hán tử, tư thế này thật sự có chút xấu hổ, Diệp Thiếu Dương đỏ mặt mắng to: "Đạo Phong mẹ kiếp trứng dái ngươi, kéo ta lên, đừng quấy nữa được không!"
Đao Phong Iuị mêt bước: đem hắn kéo lên. Diên Thiếu Dưỡng thở hển hển, hướng hắn vỗ tới một chưởng, Đạo Phong lật tay hóa giải.
Diệp Thiếu Dương tấn công tiếp, Đạo Phong phòng thủ.
Hai người đều rất ăn ý chưa dùng chút pháp lực nào, chỉ dùng Mao Sơn thể thuật, dưới chân dùng cũng đều là Mao Sơn Lăng Không Bộ, một công, một thủ, ở trên sân thượng trống trải né tránh xê dịch.
"Nói chính sự." Diệp Thiếu Dương không ngừng thế công, đồng thời hỏi: "Thái A Kiếm ở nơi nào, Tỉ Mệnh Tinh Quân nói chưa?"
"Trên Thiên Thai sơn."
"Thiên Thai sơn?"
Hai người thay đổi một thân phận, Đạo Phong bắt đầu phản công.
"Thiên Thai sơn không phải chùa sao, Thái A Kiếm sao có thể ở nơi đó?"
"Vì sao không thể ở đó?"
Diệp Thiếu Dương nghĩ một lần cũng thấy đúng, hỏi: "Vậy chúng ta đi tìm?"
"Tìm không thấy."
"Vì sao?" Diệp Thiếu Dương kinh hãi.
"Thái A Kiếm là gia truyền của hắn, năm đó bị một vị tổ tiên của hắn giấu đến Thiên Thai sơn, nhưng lại chưa để lại cho con cháu vị trí cụ thể... Để ý!"