Chương 3015: Thanh Kiếm Thứ Năm (2)
Chương 3015: Thanh Kiếm Thứ Năm (2)Chương 3015: Thanh Kiếm Thứ Năm (2)
Diệp Thiếu Dương nghe hắn nói, động tác trên tay chậm nửa nhịp, bị ép liên tục lui vài bước, mới tìm về được tiết tấu, tiếp tục so chiêu với hắn.
"Có ý tứ gì?"
"Thái A Kiếm vẫn luôn là đồ gia truyền nhà hắn, đến trên tay tổ tiên một thế hệ nào đó, Minh Hà lão tổ đến đoạt lấy, tổ tiên hắn một đường bỏ chạy đến quê hương Thiên Thai sơn, đem Thái A Kiếm phong ấn lại, sau đó liền bị Minh Hà lão tổ bắt, chịu tra tấn, nhưng không muốn nói ra vị trí giấu kiếm.
Minh Hà lão tổ liền tìm con hắn tra hỏi, con hắn căn bản không biết tình huống, Minh Hà lão tổ đánh chết người nọ giấu kiếm, con hắn may mắn chạy thoát, cũng là thông qua miệng Minh Hà lão tổ, mới biết được bảo kiếm giấu ở Thiên Thai sơn, cha hắn đã chết, vị trí cụ thể tự nhiên cũng không ai biết."
Diệp Thiếu Dương vừa nghe có chút mơ hồ, suy nghĩ một phen mới biết được chuyện là thế nào. Minh Hà lão tổ bắt lấy con trai người đó, đại khái chính là hỏi hắn, cha ngươi nói bảo kiếm giấu ở Thiên Thai sơn, ngươi có biết chỗ hay không, hoặc là có biện pháp nào tìm ra không...
"Đem kiếm giấu ở nơi đó, dù sao cũng phải để lại chút manh mối chứ?"
"Đời sau của hắn nghĩ giống với ngươi, có không ít hậu nhân đi Thiên Thai sơn tìm, đều chưa có kết quả, có lẽ là giấu kiếm quá mức vội vàng, chưa kịp để lại manh mối. !"
Khẽ lật đôi bàn tay, dời đi thế công của Diệp Thiếu Dương, đánh vào dưới sườn Diệp Thiếu Dương, tuy chưa dùng mấy phần khí lực, Diệp Thiếu Dương vẫn thiếu chút nữa bị đánh ói ra, gập người nôn khan.
"Thằng nhóc, công phu cơ bản của ngươi vẫn kém một chút." Đạo Phong rất đắc ý.
"Đó là ta mất tập trung."
"Ngươi rốt cuộc vẫn không thể hoàn toàn làm được nhất tâm nhị dụng."
Diệp Thiếu Dương hơi động tâm, thì ra Đạo Phong cùng mình vừa tỷ thí quyền cước vừa nói chuyện, là mục đích này, diễn biến đến trong thực chiến, chính là lợi dụng tất cả thủ đoạn có thể làm đối phương phân tâm, đi bức bách đối phương phân tâm, do đó xuất hiện sơ hở.
Mình luôn luôn làm như vậy, lần nào cũng đúng, chính là gần nhất đối phó Tỉnh Nguyệt Nô, thật ra cũng lợi dụng một điểm này.
Mặc kệ là người hay là tà vật, mặc kệ tu vi như thế nào, bản tính đều giống nhau, đều dính chiêu này.
Lập tức không phục nói: "Bởi vì là ngươi, ta không bố trí phòng vệ đối với ngươi, đổi thành người khác, bình thường đều là đối phương bị ta lừa."
Đạo Phong nói: "Dưới bất cứ tình huống nào cũng không thể thả lỏng cảnh giác, người thân nhất, ngược lại là người có thể thương tổn ngươi nhất."
"Đừng rót cái ta vào đầu ta."
Diệp Thiếu Dương xua tay,"Nói chính sự, chính sự, Minh Hà lão tổ gì đó, chính là kẻ kia của Tu La giới?"
"Trừ hắn còn có ai."
Diệp Thiếu Dương nhíu mày,"Mặt hàng này rất lợi hại phải không?"
Đạo Phong nói: "Ngày đó Tiếp Dẫn Đạo Nhân chưa nói rõ, đại trận Tu La giới, chủ yếu đề phòng chính là Minh Hà lão tổ."
Tiếp theo bổ sung: "Minh Hà lão tổ tuy rất mạnh, nhưng có đại trận Tu La giới trấn áp, trăm ngàn năm nay đều bị vây ở trong Minh Hà, không thể đi ra ngoài. Nếu không hôm nay gặp thiên kiếp, hắn như thế nào cũng phải đi ra đục nước béo cò."
Diệp Thiếu Dương trầm ngâm hồi lâu, nói: "Mặc kệ hắn, lại nói cái gì nhỉ... Ồ, Thái A Kiếm, chính là nói, trên đời này không có ai biết thanh kiếm này giấu ở nơi nào?"
Thấy Đạo Phong gật đầu, Diệp Thiếu Dương bất đắc dĩ cười khổ,"Vậy thế này tính là cái gì, Thiên Thai sơn lớn như vậy, hậu nhân của người ta tìm mấy đời cũng không tìm được, chúng ta sao có khả năng tìm được."
"Là tìm không thấy." Đạo Phong thừa nhận rất dứt khoát.
Diệp Thiếu Dương nhún vai,"Nói cái gì người có duyên, dù sao có thể sẽ không là ta chứ, cho dù phải, thanh kiếm kia cũng không thể tự mình nhảy ra nhỉ."
Đạo Phong nhìn chằm chằm hắn, một đôi mắt lập lòe sáng lên.
"Duyên phận, là tự mình sáng tạo."
"Ý tứ gì?"
"Ít nhất từng có một người biết tung tích thanh kiếm đó." Tạm dừng một chút, lại chưa biết mà không nói hết, nói: "Chính là người giấu kiếm kia, chúng ta đi hỏi hắn là được." Đạo Phong nhìn chằm chằm hắn, cười mà không nói.
Bộ dáng này của hắn, khiến Diệp Thiếu Dương nghỉ hoặc, vừa muốn mở miệng, đột nhiên nghĩ tới cái gì, ngây ra một lúc lâu, hít sâu một hơi nói: "Thích hợp sao?"
"Trừ phi ngươi có thể nghĩ được cách tốt hơn."
Trên sơn đạo mùa đông, hai người đi song song.
Sơn đạo là đá xây thành bậc thang, nhưng hiển nhiên lâu năm thiếu tu sửa, khắp nơi mọc đầy cỏ dại.
"Xác định thời gian này là thích hợp?" Đạo Phong hỏi.
Diệp Thiếu Dương lườm hắn nói: "Ta cũng xuyên việt qua lại mò mẫm mấy chuyến rồi, chỉ điểm này thích hợp, chúng ta đi nhanh lên."
Chuyện này lượng công việc rất lớn, nhưng cũng may địa điểm là không thay đổi, dù sao Thiên Thai sơn chỉ có một, lúc trước Đạo Phong cũng đại khái hỏi thăm Tỉ Mệnh Tỉnh Quân sinh tuất năm tháng vị tổ tiên kia của gã, tuy không quá chỉ tiết, tốt xấu cũng xác định đại khái ngày, trải qua vô số lần xuyên việt tìm kiếm, cuối cùng xác định ngày vị tổ tông kia của Ti Mệnh Tỉnh Quân lên núi.
Trước mắt là thời triều Nguyên, bởi vì chiến loạn, hòa thượng của Thiên Thai sơn đều giải tán hết, hoang phế mấy chục năm, nhưng chùa miếu và tượng phật bên trong vẫn còn.
Một lần trước xuyên việt, Diệp Thiếu Dương gặp được trường hợp Ti Mệnh Tinh Quân miêu tả, nhưng chưa kịp làm gì, gã đã bị Minh Hà lão tổ cắn nuốt, bởi vậy lần này xuyên việt, hắn đem thời gian chỉnh về một chút, lên núi ở trước khi xảy ra chuyện.
Bọn họ đi là đỉnh núi cao nhất Hoa Đỉnh sơn của Thiên Thai sơn, chùa Quốc Thanh ngay tại đỉnh núi.
Từ cổ tới nay, chùa Quốc Thanh vẫn luôn là một ngôi chùa nổi tiếng, nơi khởi nguyên của Thiên Thai tông, chùa báu nổi tiếng Phật giáo, trên lịch sử cũng là một môn phái tu hành rất quan trọng của giới pháp thuật, chỉ là về sau sức ảnh hưởng dần dần suy yếu, ở thế kỷ hai mươi mốt, đã rơi xuống bậc thang thứ hai của giới pháp thuật, nhưng loại môn phái có ngàn năm truyền thừa này nội tình thâm hậu, chỉ cần có thể xuất hiện một thiên tài tu hành, môn phái sẽ lập tức quật khởi, cũng dễ dàng được môn phái khác tán thành.
Bọn họ xuyên việt đến thời đại này, pháp sư Thiên Thai tông không thấy được một ai. Đạo Phong nói là vì tránh chiến loạn, đều chạy trốn tới dân gian, bởi vậy trên núi là một mảng hoang phế. thấy rất nhiều phong cảnh nguyên sinh thái, chỉ là không có tâm tư ngắm nhiều, leo lên đỉnh núi, một ngôi chùa to như vậy thấp thoáng ở giữa cỏ hoang.
Chùa chiền rất khí phái, diện tích cũng rất rộng, chỉ là thời gian dài không có ai thu dọn, tỏ ra hơi rách nát, hai cánh cổng sơn son bị hủy mất một cánh, bên trong mọc đầy cỏ dại. Hai bên cổng tuyên khắc một bộ câu đối, chữ viết có chút bong, Diệp Thiếu Dương hơi phân biệt, viết là:
Tứ bộ châu thống lĩnh chư thiên đại thiên thế giới;
Bát công thủy phổ thi chúng địa bất nhị pháp môn.
Hai người xuyên qua cửa, hai bên dựng tượng ông hầm ông hừ, có một bức đã bị hủy, lại đi vào tầng cửa điện thứ hai, hai bên là tượng tứ đại thiên vương, sau khi qua môn đình mở rộng, hai bên đều đi thông cung điện khác nhau.
Hai người là có mục tiêu, đi đến thẳng Đại Hùng bảo điện.
Đại Hùng bảo điện bảo tồn so với bên ngoài còn tệ hơn, cửa chính cửa sổ đều hỏng rồi, sàn bên trong cũng vỡ vụn không chịu nổi, bàn hương các thứ cũng bị hủy, chỉ có mấy bức tượng phật vẫn còn, nhìn ngang, là ba đại giáo chủ của phật môn: Dược Sư Phật, Thích Ca Mâu Ni Phật, A Di Đà Phật.