Chương 3023: Thiên Thai Sơn (2)
Chương 3023: Thiên Thai Sơn (2)Chương 3023: Thiên Thai Sơn (2)
Xe chạy hơn một giờ, cuối cùng đến khu phong cảnh, tiền xe tổng cộng hơn hai trăm, làm Diệp Thiếu Dương đau lòng hỏng rồi.
Bởi vì là mùa đông, khu phong cảnh cũng không nhiều người, chỉ có tốp năm tốp ba khách hành hương đi trên con đường núi, hai người đi thẳng lên núi, cẩn thận phân biệt.
"Cảm giác không có chút nào giống với ngàn năm trước." Diệp Thiếu Dương cảm khái, sau đó cảm thấy câu này của mình có hơi kỳ quái, giống như mình đã sống hơn một ngàn tuổi.
Chùa Quốc Thanh ngay tại đỉnh núi, hiển nhiên là từng xây dựng lại, căn bản không giống với tòa kia của hơn ngàn năm trước, khí phái hơn rất nhiều, nhưng cũng mất đi nét cổ xưa.
Diệp Thiếu Dương giả vờ là khách hành hương, đi vào, đi dạo mãi đến Đại Hùng bảo điện, vẫn là ba bức tượng phật kia, nhưng bộ dáng đã có chút khác với ngày hôm qua thấy, Diệp Thiếu Dương đang cẩn thận phân biệt, Đạo Phong kéo hắn một cái, xoay người đi ra ngoài, Diệp Thiếu Dương vội vàng đuổi theo, tới trước cửa một khoảng sân bên trái, ngẩng đầu nhìn, trên cửa sân treo một tấm bảng hiệu, viết "Nhà triển lãm văn vật tượng phật gỗ Thiên Thai".
Đi vào nhìn, một dãy bên trong có ba sảnh dài, hai người từ ngoài cùng bên trái đi vào, hơn phân nửa của sảnh dùng sợi chỉ đỏ ngăn cách, bên trong bày vài bức tượng phật, lớn nhỏ đều có, tất cả đều là tượng gỗ, có phật có Bồ Tát có La Hán. Phía trước mỗi một pho tượng đều dựng tấm biển, viết tên và niên đại pho tượng, phía dưới có tên họ người sáng tác cùng giới thiệu vắn tắt.
Một nhân viên công tác đi lên, hướng Diệp Thiếu Dương giới thiệu những bức tượng gỗ này. Diệp Thiếu Dương xưa nay mù tịt đối với phương diện nghệ thuật, lại không tiện đuổi người đi, liền cái hiểu cái không nghe, vừa quay đầu liền phát hiện Đạo Phong đứng ở một bên, đang nhìn một bộ tranh chữ tuyên truyền dán trên tường.
"Ngươi..." Diệp Thiếu Dương nhìn lướt qua người hướng dẫn, vì tránh dọa gã, đem lời muốn nói với Đạo Phong nuốt trở vào, cũng làm bộ làm tịch đi qua xem.
Là giới thiệu có liên quan tượng gỗ Thiên Thai.
"Cái này có gì đẹp?" Diệp Thiếu Dương thấp giọng hỏi Đạo Phong, kết quả Đạo Phong chưa trả lời, ngược lại đem người hướng dẫn đưa tới, giới thiệu với Diệp Thiếu Dương: "Tượng gỗ Thiên Thai chúng tôi, là một loại kỹ nghệ cổ xưa, nhất là tượng phật điêu khắc gỗ, ngài xem những tượng phật này, đường cong mượt mà, màu sắc no đủ, thể hiện đại khí, đây là đặc sắc của tượng phật điêu khắc phía nam chúng tôi..."
Đạo Phong chỉ vào một đoạn lời trên tường, nói: "Hỏi cô ta, tay nghề này thất truyền chưa."
Diệp Thiếu Dương nhìn một chút đoạn lời kia hắn chỉ, viết là một đoạn giới thiệu có liên quan "nước sơn giáp trữ", không rõ ý tứ gì, vì thế hỏi người hướng dẫn, người hướng dẫn tỏ vẻ tay nghề này còn có người truyền thừa, sau đó liền bắt đầu giới thiệu về tay nghề này.
Diệp Thiếu Dương vốn không muốn nghe, nhưng nghe người hướng dẫn nói, bản công nghệ chế tạo tượng phật này, là trước dùng khung bùn tạo hình, sau đó dùng gỗ đặc chế quét nước sơn —— một loại nhựa cây địa phương gia công thành, quét ở trên vải đặc chế, vòng quanh hình dạng tạo sẵn bọc lên từng tầng một, cuối cùng hình thành một bức tượng phật tư thái no đủ, lại dùng màu vẽ ra ngũ quan vân vân, sau đó lại đem khung bùn lấy ra, tượng phật làm như vậy bên trong là rỗng, có thể bảo tồn thời gian dài, trải qua ngàn năm cũng sẽ không hủy hoại.
Diệp Thiếu Dương nhẫn nại nghe xong một đoạn này, đột nhiên nghĩ đến lúc trước xuyên việt nhìn thấy hòa thượng lông mày rậm kia, ở trên người Dược Sư Phật xé xuống từng dải đó, lúc ấy thấy rất tò mò, chẳng lẽ chính là công nghệ "nước sơn giáp trữ"?
Cho dù là như vậy, vậy lại có gì quan hệ với bọn họ đến tìm Thái A kiếm?
Đạo Phong đi thẳng về phía phòng trưng bày bên cạnh, Diệp Thiếu Dương đi theo, hai người đi qua gian triển lãm ở giữa, trực tiếp tới một cái cuối cùng, Đạo Phong chỉ chỉ một bức tượng phật trong tủ thủy tinh phía sau dây đỏ, Diệp Thiếu Dương nhìn, lập tức nhận ra, đây là vị Dược Sư Phật kial
Thật đúng là cách gần một ngàn năm, tượng phật này trừ tầng ngoài có chút phong hoá, còn lại vẫn là bộ dáng ban đầu.
Tìm được nó, Diệp Thiếu Dương cũng hơi yên tâm.
Cô em hướng dẫn cũng đi tới theo, thấy bọn họ quan sát Dược Sư Phật, khen ngợi bọn họ hảo nhãn lực, nói pho tượng phật này chính là dùng công nghệ "nước sơn giáp trữ" chế tạo ra, là thời kì Nguyên triều, một vị thợ thủ công nổi tiếng——— đồng thời cũng là cao tăng Thiên Thai tông chế tác thành, lúc trước vẫn luôn đặt ở trong Đại Hùng bảo điện của chùa Quốc Thanh, là trấn sơn chỉ bảo.
Thời kì mười năm hạo kiếp, tăng nhân chùa chiền sợ tượng phật bị Sư Phật này thành văn vật trọng điểm, vốn là muốn đưa đi kinh thành, địa phương cực lực lưu lại, hiện nay đặt ở trong nhà triển lãm này, cho du khách thưởng thức.
"Một bức tượng phật này... không ít tiền nhỉ?" Diệp Thiếu Dương hỏi.
"Văn vật là cấm giao dịch, là vật báu vô giá, nhưng lúc trước có chuyên gia giám định, bức Dược Sư Phật này nếu đặt tới trên thị trường, ít nhất đáng giá mấy ngàn vạn..."
Mấy ngàn vạn...
Diệp Thiếu Dương nghẹn họng trố mắt.
Cô em hướng dẫn cười nói: "Văn vật là không thể giao dịch, vị tiên sinh này nếu có hứng thú, trong phòng triển lãm phía sau còn có rất nhiều tượng phật Thiên Thai hiện đại chế tác, lớn nhỏ, có thể đặt ở nhà hoặc là trong ô tô cầu phúc trừ tà..."
Nói xong đưa qua một tập tranh tỉnh xảo đẹp đã.
Trách không được nhiệt tình như vậy! Hóa ra đây mới là mục đích chân thật!
Diệp Thiếu Dương đành phải làm bộ đi WC, ở dưới ánh mắt khinh bỉ của em gái hướng dẫn bỏ trốn mất dạng.
"Mấy ngàn vạn đó, ôi mẹ ta ơi, chẳng may bị bắt, thế này phải ngồi tù bao nhiêu năm nhỉ?"
Ngoài sơn môn, Diệp Thiếu Dương thấp thỏm lo âu bắt đầu tính kế với Đạo Phong.
"Ngươi thấy thủ pháp của Độ Nguyệt pháp sư chưa, nước sơn giáp trữ, Thái A kiếm giấu vào, không một chút dấu vết."
"Độ Nguyệt? Ngươi nói tăng nhân lông mày rậm kia?"
"Ta hôm qua ở lại đây một ngày, tìm danh sách các đời pháp sư của bọn họ, tìm được người này, là cường giả cấp bậc Tôn Giả, cũng là người truyền thừa công nghệ điêu khắc tượng Phật này."
"Ồ... Này, ta nói nghiêm túc với ngươi đó —— "
"Ta cũng đang nói chuyện nghiêm túc, ta phía trước vẫn luôn buồn bực, Thái A kiếm là cửu đoạn quang pháp khí, trong lúc gấp gáp giấu ở trên tượng phật, sao có thể che giấu khí tức, cho dù dùng Định Khí Phù, có thể tránh thoát một lúc, linh khí hao hết, chỉ cần Minh Hà lão tổ ở chùa miếu cắm điểm, sớm muộn gì cũng có thể phát hiện. Thì ra lão là lợi dụng bóc vải ra, ở bên trên dùng nước sơn vàng quét phù văn, dán lên từng tầng một bịt kín lại, vậy là thành phong ấn vĩnh cửu, chỉ cần tượng phật không bị hủy, Diệp Thiếu Dương rất kinh ngạc Đạo Phong thế mà một hơi nói nhiều chữ như vậy, kinh ngạc nhìn hắn một hồi, hỏi: "Cho dù là như vậy, có gì quan hệ với chúng ta đến trộm đồ?"
"Không quan hệ."
"gì?"
"Có một số việc, nếu hoài nghỉ thì phải làm rõ, nhỡ đâu trong đó cất giấu chỉ tiết quan hệ thành bại thì sao." Đạo Phong cười cười,"Đây là vấn đề thái độ."
Diệp Thiếu Dương cẩn thận nghĩ, cảm thấy hắn nói được cũng có đạo lý.
"Vậy chúng ta làm sao bây giờ, đó là văn vật, làm sao động thủ?"
"Buổi tối nói sau."
Hai người dạo qua trên núi một vòng, tìm được sương phòng của chùa Quốc Thanh, nhìn thấy mấy hòa thượng đang đi lại, có một số trên người có linh quang ẩn hiện, thể hiện có pháp lực trong người.