Chương 3022: Thiên Thai Sơn (1)
Chương 3022: Thiên Thai Sơn (1)Chương 3022: Thiên Thai Sơn (1)
Diệp Thiếu Dương lườm hắn, con hàng này nói cũng thật tiêu sái.
"Được rồi cứ như vậy, các cậu xử lý tốt việc của sơn môn, trở về Thạch Thành đi, ở bên đó chờ tôi."
Diệp Thiếu Dương muốn tắt video, đột nhiên nghĩ đến một chuyện quan trọng, dặn bọn họ lúc đi, nhất định đem công pháp bí tịch trung tâm nhất của bổn môn mang theo, cho mình nghiên cứu.
Hắn to mồm mà không ngượng, nếu người khác nghe được, chắc chắn cả kinh: bí tịch trung tâm của một môn phái, có thể nào tùy tiện cho người khác mượn? Nhưng Tứ Bảo và Ngô Gia Vĩ trừ tò mò hắn cần bí tịch làm gì, đối với yêu cầu của Diệp Thiếu Dương, đáp ứng ngay từ câu đầu tiên.
Đây là huynh đệ, mặc kệ Diệp Thiếu Dương muốn làm gì, bọn họ đều sẽ ủng hộ vô điều kiện.
Diệp Thiếu Dương lại gọi điện thoại cho Đằng Vĩnh Thanh, chúc mừng lẫn nhau một lần, Diệp Thiếu Dương hẹn hắn đi Thạch Thành gặp mặt, bảo hắn mang theo bí tịch trung tâm của Lạc Già sơn... Đằng Vĩnh Thanh có chút khó xử, dù sao hắn là một trong ba người đứng đầu môn phái, không phải chưởng giáo cầm lái một mình, tự tiện lấy đi bí tịch chỉ sợ không làm được, ở sau khi hỏi Diệp Thiếu Dương nguyên nhân cần bí tịch, Đằng Vĩnh Thanh nghĩ biện pháp, bản thân lấy di động đem hai quyển bí tịch trung tâm của bổn môn chụp từng tờ một, dùng wechat gửi cho Diệp Thiếu Dương, xem xong xóa, như vậy hiệu quả tương tự, cũng miễn trừ tất cả phiền toái.
Diệp Thiếu Dương sảng khoái đáp ứng, vì thế Đằng Vĩnh Thanh lập tức bắt tay vào làm.
"Còn có ai có thể kiếm được bí tịch môn phái nhỉ..." Diệp Thiếu Dương cầm danh sách Khúc Ba cho mình, lần lượt nhìn từng cái tên ở bên trên.
"Lão đại ngươi nghiện rồi!" Qua Qua ở một bên lảm nhảm.
"Nếm được ngon ngọt mà." Diệp Thiếu Dương thuận miệng lấy lệ, tập trung một cái tên: Lý Viện Viện. Tuy không thân quen, nhưng trước kia nghe cô nói chuyện, hình như từng có gì lui tới với Đạo Phong, thật ra có thể thử một chút... Vì thế lập tức gọi điện thoại cho Khúc Ba, bảo hắn tìm phương thức liên hệ Lý Viện Viện, mười phút sau, Khúc Ba đem số di động của Lý Viện Viện gửi tới, Diệp Thiếu Dương do dự một phen, gọi qua.
Lý Viện Viện còn nhớ hắn, Diệp Thiếu Dương khách sáo vài câu với cô trước, tiếp theo nói hai ba câu đạt thành nhất trí... điển tịch của Long Hổ sơn tìm được một quyển sách không tên, đóng chỉ, nhìn qua rất cũ, nhưng cũng không phải loại sách cổ đặc biệt cũ kia, bên trong ghi lại các loại tu hành pháp thuật nhân gian, nói trắng ra là chính là một quyển dạy kỹ năng ** thuật.
Đạo đồng, phương sĩ, chân nhân, thiên sư, Địa tiên, Linh Tiên, Thượng Tiên.
Đây là cấp bậc tấn thăng tiêu chuẩn nhất trong phương thức tu luyện chủ lưu của đạo gia, bình thường cho rằng Thượng Tiên chính là cảnh giới cao nhất ( đại bộ phận mọi người chỉ biết thiên sư ), Diệp Thiếu Dương vẫn luôn tò mò trên Thượng Tiên còn có cảnh giới gì, tuy không hiểu nhiều, nhưng thân là Thượng Tiên, hắn cảm thấy thực lực của mình nếu ngay cả nhất lưu cường giả cũng chưa được, vậy hiển nhiên Thượng Tiên cũng không phải cảnh giới cuối cùng.
Đáng tiếc Thanh Vân Tử, Quảng Tông thiên sư, Đạo Uyên chân nhân, Từ Phúc... mấy tông sư có kiến thức đều không ở nhân gian, thật sự là muốn tìm người để hỏi cũng hỏi không được, Đạo Phong cũng không quá rõ.
Hôm nay ở trong quyển sách này, cuối cùng tìm được đáp án.
Trên Thượng Tiên, thế mà còn có hai tầng cảnh giới, phân biệt là Tạo Hóa cùng Vô Cực.
Đối với hai tầng cảnh giới này, trên sách chỉ có giới thiệu đơn giản: đạo chỉ đại thành, công tham Tạo Hóa, lĩnh bài vị âm ty tứ phương tuần du câu trần tử phủ đại tướng quân, cùng hàng ngũ với chư vương phán quan;
Vô Cực, động hư âm dương, tìm hiểu thiên nhân, có thể tranh cao thấp với thần minh.
Tạo Hóa và Vô Cực... Diệp Thiếu Dương nhìn đi nhìn lại mấy lần, cảm thấy cảnh giới Tạo Hóa rất trâu bò, một khi tu thành, liền cùng cấp bậc với mấy vị vương gia và Thôi phủ quân. Cảnh giới Vô Cực kia tuy chỉ có một hai câu miêu tả, nhưng nghe càng thêm trâu bò, có thể tranh cao thấp với thần minh?
Xem ra, thực lực của mình vẫn không được, Diệp Thiếu Dương nhất thời lại tràn ngập hướng tới đối với con đường tu hành.
Lại lật đến phía sau, còn có không ít giới thiệu có liên quan tu hành, Diệp Thiếu Dương xem hết cả chương, có hiểu biết sâu hơn nữa đối với tu hành, thì ra trên đời có nhiều đạo tu hành như vậy.
Chỉ riêng đạo phật nhị môn, trừ con đường tu hành thường quy, còn có không ít con đường phi chủ lưu. Đạo môn có thanh tĩnh đạo, Toàn Chân đan. Vâ Vi đao. vân vân. đầu là eon đường †u hành khác nhau: aiới han cñng khác nhau.
Nhớ tới Thanh Vân Tử tu là thanh tĩnh đạo, trách không được cảnh giới của lão chỉ là Địa Tiên, nhưng thực lực mạnh như vậy...
Phép tu hành của Phật môn, so với đạo môn còn nhiều hơn...
Diệp Thiếu Dương trước sau đọc thêm nửa chương. Sách không có tên, cũng không biết ai viết, hắn đoán có thể là bút tích của Đạo Uyên chân nhân, chỉ có lão hoá thạch sống hơn một trăm tuổi này, mới có thể có hiểu biết toàn diện như vậy đối với những tri thức này.
Diệp Thiếu Dương đem bản bút ký này đặt ở trong ba lô của mình, thấy thời gian không còn sớm, cũng trực tiếp ngủ.
Giữa trưa hôm sau, hắn từ Long Hổ sơn xuất phát, mang theo Qua Qua và Tiểu Mã đi cùng, ngồi máy bay đến Thai Châu.
Đây là hắn lần đầu tiên đến Thai Châu, ngồi ở trong xe taxi, đi ngang qua nhà cao tầng nội thành, Diệp Thiếu Dương dọc đường ngắm cảnh phố, cảm giác cũng không khác gì với Thạch Thành, chỉ là ven đường nhiều cây cối chút, nhưng không đông người như Thạch Thành, xem ra đều tương đối nhàn rỗi.
Ở trung tâm thành phố đặt khách sạn, sau khi vào phòng, Tiểu Mã ra sức phỉ nhổ Diệp Thiếu Dương keo kiệt,"Cậu xem cậu, tốt xấu cũng là chưởng giáo hai môn phái lớn, muốn địa vị có địa vị, muốn tiền có tiền, ở khách sạn như vậy, quả thực có lỗi với giá trị con người của cậu đó!"
"Bản thân tôi cũng không để ý, cậu là một con quỷ, quản rộng như vậy làm gì!" Diệp Thiếu Dương trừng mắt, dọc theo đường đi ở chung với Tiểu Mã, cảm giác thời gian quen thuộc lại đã trở lại, chỉ là... lúc nào cũng giống như có một đàn ruồi bọ vây quanh ngươi kêu ong ong, quả thực phiền chết.
Tiểu Mã không phục tranh cãi: "Tôi là quỷ làm sao vậy, quỷ cũng có tôn nghiêm mài!"
Diệp Thiếu Dương mặc kệ hắn, kích hoạt nhẫn Băng Tinh Mã Não, đem vị trí truyền cho Đạo Phong.
"Hành động hôm nay, các cậu không cần tham gia. Qua Qua, ngươi đi Không Giới tìm đám người quân sư, xem tình huống bọn họ bên kia, trở về nói cho ta biết."
"Được." Qua Qua vốn cũng đã sớm muốn đi, chờ Diệp Thiếu Dương mở ra thông đạo hư không đi thông Thanh Khâu sơn, liền chui vào.
"Tôi không đi." Tiểu Mã thấy Diệp Thiếu Dương nhìn mình, vội vàng xua tay,"Tôi không có hứng thú đối với Thanh Minh giới, trừ phi thực sự có đánh nhau, nếu không tôi không đi!" Diệp Thiếu Dương nói: "Tôi cần đi Thiên Thai sơn, trên núi có thể có cấm chế, cậu là quỷ, nhỡ đâu kích hoạt cấm chế, tương đối phiền toái."
"Vậy tôi không đi, tôi tự mình đi bộ đi. Nghe nói Thai Châu đồ ăn vặt không tệ, tôi tìm một chỗ nếm thử. Cậu có việc gì cứ gọi tôi." Tiểu Mã nói xong vui vẻ ra ngoài.
Diệp Thiếu Dương ở phòng đợi không đến nửa giờ, Đạo Phong đến.
"Thế nào, tượng phật đó còn ở Thiên Thai sơn không?" Vừa gặp mặt Diệp Thiếu Dương đã khẩn trương hỏi.
"Đi thôi."Đạo Phong xem như trả lời theo một cách khác, vì thế hai người ra ngoài. Diệp Thiếu Dương đặt một xe Grab, đến thẳng khu phong cảnh Thiên Thai sơn, Đạo Phong ngồi ở bên hắn, bởi vì lái xe không nhìn thấy hắn, Diệp Thiếu Dương cũng không tiện nói chuyện với hắn, miễn cho lái xe cho là gặp quỷ sống.