Chương 3081: Tiểu Tiểu Thiếu Niên
Chương 3081: Tiểu Tiểu Thiếu NiênChương 3081: Tiểu Tiểu Thiếu Niên
Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân II
Quyển thứ nhất: Thiếu Niên Hành
Reng reng reng...
Tan học.
"Tiểu Mộc, cậu qua đây!"
Diệp Tiểu Mộc vừa quay đầu lại, nhìn thấy Lưu Mộng Đình, lập tức đỏ mặt.
Lưu Mộng Đình là lớp trưởng, rất xinh đẹp, tính tình cởi mở, là một muội tử danh tiếng vang dội, cô chơi cờ vua đặc biệt giỏi, từng đoạt thứ hàng trong cuộc tranh tài giữa các học sinh trong tỉnh, hát múa khiêu vũ đàn dương cầm đều rất tuyệt, là đối tượng thầm mến của rất nhiều nam sinh trong lớp.
Diệp Tiểu Mộc chính là một trong số đó.
Nhưng về phương diện này hắn tương đối ngượng ngùng, không dám biểu lộ, tuần trước là sinh nhật của cô, Diệp Tiểu Mộc bị bạn ngồi cùng bàn Liêu Chính giựt dây, mua một bộ truyện tranh Long Tộc, len lén đặt ở trong bàn học của Lưu Mộng Đình, bộ này được vẽ từ quyển tiểu thuyết vài chục năm trước, tiếp diễn tới mấy năm nay, rất nổi tiếng, Lưu Mộng Đình chính là fan của bộ truyện tranh này, còn là phó ban FC của FC Long Tộc, cái này mọi người đều biết.
Sau đó, Diệp Tiểu Mộc để lại một tờ giấy kẹp trong truyện tranh, vốn cũng muốn để lại tên mình, lúc đó đầu óc nóng lên, sửa lại thành ca từ trong một bài hát của Hứa Tung: Tặng em quyển truyện này này, không có mục đích gì, nó gần như đại biểu anh, anh muốn tặng em niềm vui; vì em mà làm tuyết tan băng hà, làm thiêu thân lao vào lửa, không có chuyện gì không đáng...
Lúc làm việc này, tim của hắn đập bang bang, vừa kích động vừa hưng phấn, thậm chí còn mơ mộng sau khi Lưu Mộng Đình nhìn thấy sẽ cảm động thế nào...
Mình ở lớp học không có cảm giác tồn tại mấy, bình thường Lưu Mộng Đình cũng không nhìn hắn một cái, bị cô gọi tên, Diệp Tiểu Mộc lập tức biết nhất định là liên quan đến quyển truyện tranh kia, không tự chủ được cảm thấy mặt nóng lên.
Nhất là rất nhiều bạn học đều tò mò dừng lại nhìn hắn, càng làm cho Diệp Tiểu Mộc cảm thấy khó xử. Quả nhiên, Lưu Mộng Đình đi tới trước mặt hắn, hai tay chắp ở sau lưng, nghiêng đầu quan sát hắn,"Diệp Tiểu Mộc đồng học, biết tôi tìm cậu làm gì không?"
Diệp Tiểu Mộc gật đầu như mổ thóc,"Chuyện kia, tôi đã sai, xin bỏ qua."
Diệp Tiểu Mộc hiện tại sợ nhất cô lôi chuyện quyển truyện tranh ra, nhiều bạn học nhìn như vậy, mất mặt lắm.
"Làm gì sai à." Lưu Mộng Đình đưa tay từ phía sau ra, trên tay quả nhiên đang cầm quyển truyện tranh Long Tộc."Cái này, là cậu đưa cho tôi?"
Mấy học sinh nam xung quanh bắt đầu ồn ào.
Diệp Tiểu Mộc vùi đầu như đà điểu, lúng túng muốn chết, lỗ tai ong ong lắng nghe thanh âm tàn nhẫn của Lưu Mộng Đình: "Diệp Tiểu Mộc, tôi hỏi cậu, cậu để quyển truyện tranh trong hộc bàn của tôi phải không?"
"Tôi..."
"Cậu ngẩng đầu nhìn tôi a."
"Tôi..." Diệp Tiểu Mộc ngước khuôn mặt đã phồng lên như cà tím, nội tâm đấu tranh nửa ngày, đang muốn mở miệng, một nam sinh đứng bên cạnh lên tiếng,"Diệp Tiểu Mộc, mày quên chuyện đó đi, con cóc mà đòi ăn thịt thiên nga, những lời như vậy đừng nói nữa, ngươi chí ít cũng nên hiểu chênh lệch giữa mình và Tiểu Mộng." Nói xong trào phúng lắc đầu.
Anh chàng cao ráo này tên Ngô Hải, là con em nhà cán bộ cao cấp, nhân vật phong vân của lớp học, hắn cũng là người theo đuổi Lưu Mộng Đình, tự nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội chế ngạo Diệp Tiểu Mộc.
"Oa oa oa, còn có thơ ca nè, để ta ngâm thử nha..." Ngô Hải tựa như phát hiện tân đại lục, từ trong tay Lưu Mộng Đình đoạt lấy phong thư, cố ý hắng giọng một cái.
"Trả lại cho tôi!" Diệp Tiểu Mộc đi tới giành, bị Ngô Hải né tránh, gọi thêm hai nam sinh bình thường hay chơi cùng bắt lấy Diệp Tiểu Mộc, nhưng thật ra không có động thủ, chỉ là đè hắn lại.
Ngô Hải đọc vài câu phát hiện là ca từ, liền hát lên.
Diệp Tiểu Mộc không biết lấy khí lực từ nơi nào, tránh thoát hai người bạn học, một tay đoạt lấy truyện tranh từ trong tay Lưu Mộng Đình, thấp giọng nói: "Đây là tôi đưa cho Liêu Chính, tôi để nhầm thôi."
Chật vật đào tẩu.
Phía sau truyền đến tiếng cười vang của đám người Ngô Hải, ráng hết sức hát to vài câu ca từ: "Nó gần như đại biểu cho anh, anh muốn tặng em Diệp Tiểu Mộc muốn đâm đầu chết cho xong.
Hôm nay là cuối tuần, Diệp Tiểu Mộc lẽ ra nên về nhà, nhưng hắn không lập tức trở về nhà, mà một mình đi đến hồ nhân tạo của trường học, bởi vì cuối tuần, những học sinh nội trú ở trường cũng đều vội về nhà, phụ cận cũng không có ai.
Diệp Tiểu Mộc một mình ngồi ở chòi nghỉ mát, cúi đầu nhìn mặt mình trong hồ nước, nhớ tới chuyện vừa nảy ra, tuy rằng đã qua nửa giờ, nhưng chỉ cần vừa nghĩ tới, vẫn đang bức xức không chịu nổi.
Hắn giận Ngô Hải, càng giận Lưu Mộng Đình, phải, tôi không có tư cách thích cô, cô có thể cự tuyệt tôi, nhưng không nên tổn thương người ta như vậy có được không?
Hơn nữa, cho dù cô muốn tổn thương tôi, cũng không cần trước mặt nhiều người như vậy chứ.
Cho nên, cô cố ý muốn tôi đau khổi
Diệp Tiểu Mộc càng nghĩ càng đau lòng, cuối cùng trái tim cũng dần nguội lạnh, bởi vì hắn đã suy nghĩ thông suốt rồi, Lưu Mộng Đình cũng tốt, Ngô Hải cũng tốt, còn có mấy kẻ chế ngạo chê cười mình, chẳng qua chỉ là cảm thấy mình không xứng với Lưu Mộng Đình, cóc mà đòi ăn thịt thiên nga.
Diệp Tiểu Mộc cười tự giễu một cái, nhìn mặt mình trong nước, tàn bạo nói rằng: "Lưu Mộng Đình cô nhớ kỹ, cho dù cô là thiên nga, Diệp Tiểu Mộc tôi không xứng với cô, tương lai có một ngày cho dù chính cô đưa tới cửa, nếu như tôi thèm liếc mắt nhìn cô một cái, tôi sẽ không mang họ Diệp!"
Bộp!
Quyển truyện tranh bị ném vào trong nước, đánh tan bóng dáng của hắn.
Hắn cũng không quay đầu lại mà bỏ đi.
Hắn không vội về nhà, một mình đi tới phía sau trường học, phía sau trường học là vùng núi, dưới chân núi có mấy cái thôn, ở thôn trang xa xa lưng chừng núi có một lão đầu, một năm trước, Diệp Tiểu Mộc cùng bạn học leo núi, trên ruộng bậc thang phát hiện lão nhân này ngã vào bờ ruộng, tay chân co quắp, Diệp Tiểu Mộc kêu xe cứu thương, đồng thời hỗ trợ đưa lão đầu đến bệnh viện.
Sau khi kiểm tra vẫn ổn, lão đầu bị cao huyết áp, lúc đó làm việc trên đồng, trời quá nóng, hắn lại ngồi chồm hổm quá lâu, khi đứng lên thì chưa đứng ngay ngắn đã ngã, ngất đi. chuyện, biết được lão đầu họ Lưu, không có con cái, một người ở trên núi, rất là khổ cực, lão đầu truyền dịch xong, Diệp Tiểu Mộc đưa ông về nhà.
Diệp Tiểu Mộc thiện tâm, nhớ Lưu lão đầu sinh hoạt không tiện, vì vậy mỗi tuần mỗi tuần đều đến một lần, giúp Lưu lão đầu làm chút việc, hai người trò chuyện một hồi, kỳ thực chủ yếu nhất vẫn là trong nhà Lưu lão đầu đặc biệt nhiều sách, đều là sách cổ, có rất nhiều sách còn là buộc chỉ, những sách này bên ngoài căn bản không tìm được.
Diệp Tiểu Mộc đối với những sách cổ này cảm thấy rất hứng thú, mỗi lần đến đều phải đọc hơn hơn nửa ngày, Lưu lão đầu không có con cái, đối với Diệp Tiểu Mộc cũng tốt, bình thường còn giữ hắn lại ăn cơm.
Lưu lão đầu nói cho hắn biết, ông vốn là một đạo sĩ, lúc còn trẻ là đệ tử núi Thanh Thành, sau khi xuất sư thì dựa vào xem phong thủy sống qua ngày, sau lại bị một cương thi cắn trúng, sau khi trừ đi thi độc, đi đứng không ổn, già rồi thì trở về nhà cũ, dựa vào tích góp thời trẻ để sống, thuận tiện làm một mảnh vườn để trồng rau tự ăn.
Tuy hắn thề lên thể xuống bảo đảm mình không nói sạo, Diệp Tiểu Mộc vẫn là tương đối hoài nghỉ, sinh ở xã hội mới, lớn lên dưới hồng kỳ, hắn không tin trên đời có quỷ quái cương thi vân vân.
Nhưng mà, Diệp Tiểu Mộc vẫn rất thích nghe Lưu lão đầu kể những chuyện thần thần quỷ quỷ kia, cảm thấy rất thú vị, nhưng mà chỉ xem như chuyện nghe chơi thôi, nghe xong thì đánh giá một câu chuyện này rất hay, Lưu lão đầu cũng cười cười, nói cho hắn biết, nói không chừng một ngày nào đó hắn sẽ tin tưởng.