Chương 3082: Quỷ Bám Vào Người (1)
Chương 3082: Quỷ Bám Vào Người (1)Chương 3082: Quỷ Bám Vào Người (1)
Một thời gian sau, Diệp Tiểu Mộc liền biến chỗ Lưu lão đầu thành ổ nhỏ của mình, tâm tình không tốt học tập áp lực lớn vân vân, sẽ tới đây ở một đoạn thời gian, Lưu lão đầu ban ngày bình thường không ở nhà, hắn có thể ngồi ngây ngốc.
Như là ngày hôm nay, Diệp Tiểu Mộc gửi tin nhắn wechat cho cô cô Tuyết Kỳ rằng tối nay sẽ về nhà hơi trễ, sau đó đến nhà Lưu lão đầu.
Cửa nhà Lưu lão đầu không có khóa, trực tiếp đi vào, ở trên cửa theo thói quen mò lấy chìa khóa, Diệp Tiểu Mộc tự mình đi vào, dọn dẹp phòng một chút, sau đó sờ đến một quyển cổ thư để xem.
Gần đây hắn mê nhất là Sơn Hải Kinh, nơi Lưu lão đầu có nguyên một bộ, nhưng mà không giống với những gì có thể xem online, bộ sách trên nói về tranh vẽ các loại động vật thần kỳ, đều là vẽ bằng bút lông, bởi vì niên đại quá xa, không ít trang có chút mơ hồ, nhưng mà nhìn qua vẫn có ý cảnh.
Bất tri bất giác, Diệp Tiểu Mộc liền quên hết phiền não quên, thời điểm trời sắp tối, Lưu lão đầu làm việc trên đồng cũng đã trở về.
"Tiểu tử sao có một khoảng thời gian không thấy cậu tới." Lưu lão đầu thấy hắn cũng không cảm thấy kỳ quái, thuận miệng nói.
"Sắp thi tốt nghiệp trung học, gần đây bận rộn học tập."
Diệp Tiểu Mộc để sách xuống, dụi dụi con mắt, ra phòng khách ngồi, đầy lòng mong đợi Lưu lão đầu kể chuyện xưa.
"Lần trước kể tới đâu rồi, rất thú vị đó, ông kể tiếp đi."
Lưu lão đầu khinh bỉ nhìn hắn một cái,"Cậu luôn nói ta kể chuyện bịa, ngày nào đó ta thực sự tróc được một con quỷ tới cho cậu xem."
Diệp Tiểu Mộc cười nói: "Sắp rồi đó, đừng nói trên đời không có quỷ, nếu như có thật, ông chân già tay yếu, phỏng chừng hai phút thôi đã làm ông chết toi."
"Hắc, ngươi biết cái gì, tróc quỷ là dựa vào pháp thuật, chứ không phải thể lực!" Ông lấy ra một tờ linh phù, trong miệng niệm gì đó, cổ tay vừa lộn, bùa bốc cháy lên.
Chiêu thức ấy Diệp Tiểu Mộc cũng đã gặp rất nhiều lần, hắn tin tưởng vững chắc đây là ảo thuật ma thuật, có lẽ trên bùa có bôi bạch lân và vật chất dẫn nhiệt các thứ, không cho là đúng.
Diệp Tiểu Mộc nói: "Nếu ông thật sự có bản lĩnh tróc quỷ, núi Thanh Thành còn khâng eund nhung ân. mắc chỉ nhải ở ñian nhà rách này?" Lưu lão đầu ha ha cười nói: "Chút bản lãnh này của ta, trong mắt những người bình thường như cậu coi như còn đáng nói, nếu so với những pháp sư lợi hại kia, có đáng là gì, sư phụ ta Long Hoa đạo trưởng, chính là bài vị chân nhân, sư tổ ta Vương Đạo Kiền, lại càng khó có được, chuẩn Địa tiên bài vị, cậu biết lợi hại bao nhiêu không?"
"Không biết."
"Nói cậu cũng không biết! Là thế này, giới pháp thuật nhân gian có thể đạt bài vị thiên sư lác đác không có mấy người, có thể đạt được địa tiên, vậy thì càng hiếm thấy, đương đại cũng không vượt quá năm người."
Diệp Tiểu Mộc tuy cho là ông bịa vớ vẫn, nhưng nghe cũng thật thú vị, thuận miệng hỏi: "Vậy còn có người lợi hại hơn sư tổ ông sao?"
"Cũng có đó, sư tổ ta là tông sư một trong lục đại môn phái, còn năm người kia, so với y trình độ cũng không sai biệt lắm, nhưng muốn nói lợi hại, năm đó pháp thuật giới có một tổ chức, gọi là "Tróc Quỷ Liên Minh", bên trong quỷ yêu thi linh đều có, nhân loại cũng không có ít, mỗi người thấp nhất đều là bài vị Địa tiên, trong đó có hai người mạnh nhất, đó là Mao Sơn song thần."
"Cái gì song thần?"
"Nhân gian đạo thần a, cả sư huynh đệ hai người, nhưng mà Đạo Phong lúc đó chứng đạo hỗn nguyên rồi cũng không nhắc nữa, Diệp Thiếu Dương, được xưng nhân gian vô địch, đạo môn kỳ tài thiên niên không gặp, cảnh giới không biết cao bao nhiêu... Ai nha, Diệp Thiếu Dương cũng thật sự rất đáng gờm đó, tuổi còn trẻ, giết bao nhiêu lệ quỷ đại yêu, đến thiên kiếp cũng chống chọi lại nổi, nhân gian pháp sư, hơn một ngàn năm trước chưa từng được rực rỡ như vậy, thật sự là thiếu niên anh hùng, đáng tiếc a, rốt cục vẫn phải cùng Vô Cực Quỷ Vương đồng quy vu tận..."
"Đã chết rồi?"
"Đúng vậy." Lưu lão đầu thở dài,"Ta nghe một tiền bối nói, kể về bọn họ lúc đó quyết chiến ở Thanh minh giới, Diệp Thiếu Dương và Đạo Phong cùng nhau kéo Vô Cực Quỷ Vương vào trong hư không..."
Tiếp theo kể về những sự tích mình từng nghe được.
Diệp Tiểu Mộc nghe như đang nghe thiên thư, cuối cùng hỏi: "Nếu nói như vậy, bọn họ cũng không chết a, chỉ là mất tích."
"Mười lăm năm a, nếu như còn sống, lẽ ra phải trở về rồi." Nói xong lại thở dài, cảm thán thực lực của chính mình thấp, trận chiến năm đó bản thân không có tư cách tham dự.
"Ông đừng thở dài nữa, nói như đúng rồi vậy." Diệp Tiểu Mộc âm thầm thè lưỡi, không cãi cọ với ông, tránh chọc ông tức giận, tương lai sẽ không có chuyện mà nghe.
Lưu lão đầu đang cảm hoài nửa ngày, nói rằng: "Được rồi, nói mới nhớ, Diệp Thiếu Dương thiên sư, cũng cùng họ với cậu đó!"
Diệp Tiểu Mộc cười nói: "Cái tên này cũng không tệ, Diệp Thiếu Dương... Tương lai nếu tôi có con trai, sẽ dùng tên này."
Vừa mới dứt lời, đột nhiên răng rắc một tiếng, một đạo sấm sét vang lên, trong phòng TV phịch một tiếng bị phá hủy.
À há, thiếu chút nữa bị sét đánh?
Nghe Lưu lão đầu kể chuyện xong, Diệp Tiểu Mộc nhìn lên thấy cũng không còn sớm, đứng dậy cáo từ đi ra ngoài.
Cái gì Diệp Thiếu Dương, vừa là quỷ vừa là thần.
Đi trên đường Diệp Tiểu Mộc lắc đầu, nhưng mà, nếu như những thứ này đều là sự thật, vậy cũng rất thú vị đó nha. Hắn bắt đầu huyễn tưởng mình là một người của hội pháp thuật, nếu như tróc quỷ hàng yêu đả cương thi giống như trong phim ảnh hay diễn, thật sự đúng là đỉnh của đỉnh a.
Xem ra chính mình cũng trúng độc chút chút rồi, sau này những chuyện như vậy nghe ít thôi. Diệp Tiểu Mộc cười một cái tự giễu.