Chương 3083: Quỷ Bám Vào Người (2)
Chương 3083: Quỷ Bám Vào Người (2)Chương 3083: Quỷ Bám Vào Người (2)
Về đến nhà, Diệp Tiểu Mộc dùng chìa khóa mở rộng cửa, vào cửa liền thấy một cô nương ngồi ở trên ghế sa lon xem tỉ vi, cô nương nhìn tầm mười ba mười bốn tuổi, lại mặc cái loại áo ngủ người lớn, đôi chân trắng gác lên trên bàn trà, thấy Diệp Tiểu Mộc vào nhà, thu chân về, lại kéo váy xuống, cũng không ngẩng đầu lên nói rằng: "Trễ như thế mới về, đi ăn cơm đi."
"Mẹ con chưa về sao?"
"Mẹ con bận việc, tuần này chưa về được."
Diệp Tiểu Mộc có chút mất mát.
Mẹ là cảnh sát, còn là cảnh sát chống ma túy, cảm giác còn bận rộn hơn lãnh đạo, từ lúc Diệp Tiểu Mộc biết ghi nhớ, có ít nhất hai phần ba thời gian cô không ở nhà, cho nên dù nhà hắn cách trường học rất gần, nhưng vẫn chọn ở trọ trong trường.
Trong nhà còn có một người, chính là tiểu cô nương trước mắt, cô tên Tuyết Kỳ, từ lúc mình sinh ra đã ở ngay nhà mình. Mẹ lén nói với hắn, Tuyết Kỳ mắc chứng người lùn, mãi vẫn không lớn được, cho nên những năm gần đây, cô cô vẫn luôn là mang dáng dấp mười ba mười bốn tuổi.
Mấy năm trước, Diệp Tiểu Mộc hiểu chuyện rồi càng cảm thấy hiếu kỳ với tình cảnh của Tuyết Kỳ, sau lại cũng thành thói quen, hắn gọi Tuyết Kỳ là cô cô, bình thường những lúc mẹ không có nhà, Tuyết Kỳ luôn làm cơm cho hắn ăn, nhưng chính cô ta lại ăn cực ít, luôn nói mình bị bệnh bao tử, chỉ có thể uống sữa chua.
Diệp Tiểu Mộc cơm nước xong, dự định về phòng chơi game một lát, Tuyết Kỳ gọi hắn, ném lên trên bàn một thứ, nói: "Đây là thứ ta phát hiện khi dọn y phục của con, ở đâu ra?"
Diệp Tiểu Mộc vừa nhìn, là một tấm linh phù. Nhất thời trong lòng căng thẳng, bùa này là Lưu lão đầu cho, nói là đi đường ban đêm có thể phòng thân, tuy hắn không tin, nhưng đồ người ta cho mình cũng không thể tùy tiện ném đi, vì vậy tiện tay nhét vào trong túi quần áo.
Cũng không thể nói sự thật, nếu không Tuyết Kỳ nhất định giáo huấn hắn không học tập cho giỏi chỉ mê những thứ vô dụng này, Tuyết Kỳ tuy nhìn tuổi còn nhỏ, như Lolita, nhưng đối với mình luôn luôn rất uy nghiêm, Diệp Tiểu Mộc sợ cô.
Vì vậy đành nói láo, nói là tuần trước cùng bạn học đi leo núi, trên núi có nhờ một lão đạo sĩ coi bói, còn có thể vẽ bùa, có bạn học xin bùa về nhà trấn trach. hắn cfñnd ham vui Yin môêt tấm. "Sau này ít giao du với những người đó!" Tuyết Kỳ dạy dỗ một tiếng, lập tức cầm lấy bùa xem tường tận.
Diệp Tiểu Mộc xoay người trở về phòng, lúc này nghe Tuyết Kỳ lầu bầu một tiếng: "Chỉ biết lừa đám trẻ con, cái gì trấn trạch phù, rõ ràng là vượng hỏa phù, có thể phòng quỷ khi đi đêm, có ích lợi gì..."
Diệp Tiểu Mộc dậm chân đứng lại, quay đầu nhìn về phía Tuyết Kỳ.
"Sao hả?" Tuyết Kỳ nghiêm mặt.
"Cô cô... làm sao cô cô biết đây không phải là trấn trạch phù?"
"Đoán mò không được sao." Tuyết Kỳ biểu tình rõ ràng đang che giấu điều gì, đuổi hắn trở về phòng.
Diệp Tiểu Mộc càng nghĩ càng thấy kỳ quái, Tuyết Kỳ một người bình thường, thế nào liếc mắt liền nhận ra đây là bùa phòng quỷ dùng để đi đêm? Cái gì vượng hỏa phù, vượng cái gì hỏa?
Bởi vì phải thi tốt nghiệp trung học, mẹ đã tịch thu di động, máy vi tính cũng không cho hắn chơi, chỉ cho đọc sách, tuy mẹ không ở nhà, nhưng Tuyết Kỳ đối hắn nghiêm khắc, Diệp Tiểu Mộc cảm giác ở nhà không được tự nhiên chút nào, vì vậy ngày hôm sau trở về trường học, tìm được đồng đảng Liêu Chính, cùng đi ra ngoài lên mạng.
Gia đình Liêu Chính không khác biệt lắm với Diệp Tiểu Mộc, đều là gia đình bình thường, ngồi cùng bàn, lại ở chung một phòng ký túc xá, đều thích chơi game, rốt cuộc ngưu tầm ngưu, mã tầm mã, trọng yếu nhất hai người đều là thân FA, bởi vậy bình thường hay đi với nhau.
Tiệm Internet chia làm hai phòng nội ngoại, một phòng là thiết bị VR, mấy năm nay trò chơi VR phát triển rất mạnh, càng ngày càng thành thục, nhất là mấy năm trước, một công ty thiết bị trò chơi quốc doanh phát hành một hệ thống, có thể đem thần kinh vận động của người liên kết đến thiết bị, chỉ cần một khăn trùm đầu đặc thù, sau khi tiến nhập trò chơi có thể hoàn toàn dùng thân thể khống chế vai, đến ấn phím cũng không cần, sau khi đưa ra thị trường đặc biệt đã được giới thanh niên ưa thích, còn có mấy người trưởng thành dùng nó để chơi mấy trò chơi thiếu đứng đắn.
Nhưng mà thiết bị này rất đắt, gia đình bình thường mua không nổi, đại đa số chỉ có thể đến tiệm internet chơi.
Diệp Tiểu Mộc và Liêu Chính chính là đến thể nghiệm thứ này.
Tiệm Internet còn có một phòng, là máy vi tính truyền thống, người cũng rất nhiều. Mặc dù bây giờ VR là con cưng của trò chơi điện tử, nhưng thao tác vi mô của thiết bị vẫn đang kém so với bàn phím máy vi tính, vẫn có rất nhiều người thích dùng máy vi tính chơi game. trước mắt xuất hiện rất nhiều trò chơi có thể chọn, bình thường Diệp Tiểu Mộc chơi đều là trò chơi động tác, nhất là võ hiệp, ở trong đó dùng các loại công phu học được chiến đấu với người khác, còn có thể bay lên trời chui xuống đất, cảm giác thập phần thoải mái, ngày hôm nay ánh mắt của hắn đảo qua, thấy một trò chơi khủng bố, trước đây đều là không dám chơi, ngày hôm nay không biết vì sao tiện tay, cắn răng lựa một cái, các loại quỷ quái cương thi...
Diệp Tiểu Mộc chơi chừng mười phút thì sợ muốn tè ra quần.
Ở tiệm internet chơi hơn một giờ, hai người rời khỏi, cùng đi ăn.
Nơi Diệp Tiểu Mộc thích đi nhất là một cửa hàng bánh bao, tên là Đại Nhục Bao Tử, hơn nữa thực sự bán bánh bao thịt lớn, theo lời ông chủ, bọn họ là tiệm chỉ nhánh của một tiệm nổi danh hơn trăm năm ở Thạch Thành.
Khi Diệp Tiểu Mộc còn rất nhỏ, mẹ thường dẫn hắn tới nơi này ăn bánh bao, có đôi khi ăn được phân nửa thì thấy mẹ lau nước mắt, cũng không biết vì sao. Nhưng bánh bao nơi này mùi vị rất ngon, sau khi lớn lên Diệp Tiểu Mộc cũng thích tới ăn.
"Phải rồi, Bạch Y Nhiễm mấy ngày nay không đi học cậu biết không?" Lúc ăn bánh bao, Liêu Chính đột nhiên hỏi.
"Nga, nghe nói xin nghỉ, không biết chuyện gì."
Bạch Y Nhiễm là một nữ đồng học trong lớp, một cô nương rất thanh tú, không thích nói chuyện, Diệp Tiểu Mộc đối với cô cảm giác cũng không tệ lắm, một năm trước hắn cùng Liêu Chính tham gia Đăng Sơn Xã của trường học, Bạch Y Nhiễm đã ở trong xã đoàn, cuối tuần thường cùng nhau tổ chức đi leo núi, quan hệ cũng không tệ lắm.
"Cô ấy ngã bệnh. Ngày hôm qua tôi đi bệnh viện tìm mẹ lấy chìa khóa, vừa lúc gặp phải cô ấy, ở phòng bệnh tại khoa tâm thần, ngày hôm qua ba cô ấy đưa cô ấy đi dạo trong hoa viên, bị tôi bắt gặp. Sắc mặt của cô ấy trắng như muốn hù chết người ta, tôi gọi cô ấy mấy lần nhưng cô ấy đều không nhận ra tôi, sau đó lại còn trừng mắt với tôi, ánh mắt kia, nhìn qua rất kinh khủng."
Nói đến đây, Liêu Chính rùng mình một cái.
Diệp Tiểu Mộc nhíu mày,"Không thể nào, mấy ngày hôm trước cô ấy còn rất khỏe, như thế nào lại đột nhiên nằm viện, bị bệnh gì?"
"Nói là khoa tâm thần a, bệnh gì không biết, mẹ ta không phụ trách bên đó."
Mẹ Liêu Chính là bác sỹ trong bệnh viện, bác sỹ chính bên khoa phụ sản. đi thăm cô ấy đi?" Bình thường quan hệ không tệ, lại cùng một xã đoàn, Diệp Tiểu Mộc nghe được tình huống của cô, vừa tò mò vừa có chút lo lắng.
Liêu Chính cũng đáp ứng một tiếng.
Vì vậy hai người cùng ngồi xe đi bệnh viện, ở cửa bệnh viện mua một ít hoa quả và lẵng hoa các loại, đều là Diệp Tiểu Mộc bỏ tiền ra, Diệp Tiểu Mộc có người mẹ nuôi, người rất xinh đẹp, đối xử với hắn rất tốt, chỉ là sống ở Thạch Thành, bình thường không gặp mặt nhiều lắm, nhưng cô đối với Diệp Tiểu Mộc rất quan tâm, hầu như mỗi tháng đều tới tìm hắn, mỗi lần tới đều cho hắn một ít tiền tiêu vặt, đồng thời len lén không cho mẹ hắn biết.