Chương 3084: Quỷ Bám Vào Người (3)
Chương 3084: Quỷ Bám Vào Người (3)Chương 3084: Quỷ Bám Vào Người (3)
Diệp Tiểu Mộc có đôi khi nghĩ, người mẹ nuôi này đối với mình thậm chí còn tốt hơn so với mẹ ruột.
Đi tới phòng bệnh khoa tâm thần, hai người đi tìm từng phòng, nhìn thấy nhiều bệnh nhân tâm thần, có người nằm rất an tĩnh, có vài người giống như trong TV hay chiếu, làm ra rất nhiều động tác vô nghĩa, còn có níu kéo kêu gào các thứ.
Hai người nhìn thấy mà kinh hồn táng đảm, không dám ở lâu.
Có một cửa phòng bệnh đang đóng, rèm cửa sổ cũng khép, Diệp Tiểu Mộc dáng người cao, nhón chân nhìn xuyên qua ô kiếng trên cửa, bên trong đột nhiên mở rộng cửa, một nam tử cảnh giác nhìn hắn.
"Thúc thúc, chúng tôi là bạn học của Bạch Y Nhiễm, ngày hôm qua chú đã gặp tôi, hôm nay chúng tôi cố ý đến thăm Y Nhiễm." Liêu Chính nhận ra hắn chính là phụ thân của Bạch Y Nhiễm, lễ phép chào hỏi.
Người đàn ông trung niên tựa hồ đang do dự, thấy trong tay bọn họ cầm theo hoa quả, gật đầu một cái, lôi kéo bọn họ đi về phía trước hai bước, dặn dò: "Các cậu tới thăm con bé ta rất cảm tạ, nhưng mà hiện tại tình trạng của nó không được tốt, các cậu lặng lẽ đi vào, cố gắng đừng nói chuyện lớn tiếng, tránh kích thích nó."
Hai người chỉ biết gật đầu.
Phụ thân Bạch Y Nhiễm lúc này mới xoay người đẩy cửa ra, gọi bọn họ đi vào.
Rèm cửa sổ đều khép, trong phòng chỉ mở một đèn bàn, ánh sáng rất u tối.
"Y Nhiễm sợ ánh sáng, không cho mở đèn." Phụ thân Bạch Y Nhiễm giải thích.
Bạch Y Nhiễm nhắm mắt lại nằm ở trên giường.
"Y Nhiễm, bạn học của con tới thăm con nè." Phụ thân Bạch Y Nhiễm nhẹ nhàng nói bên tai cô.
Bạch Y Nhiễm mở mắt, quét mắt nhìn bọn họ.
Diệp Tiểu Mộc run run một chút, hắn cũng không biết, ánh mắt của Bạch Y Nhiễm khiến hắn cảm thấy thập phần âm lãnh, cảm giác... tựa hồ đó không phải bản thân cô.
Mắt lại nhắm lại.
Diệp Tiểu Mộc và Liêu Chính nhìn nhau, đều có chút sợ hãi. Hai người nỗ lực nói chuyện với cô, nhưng Bạch Y Nhiễm không để ý tới, ngồi tiếp thực sự cũng không có ý nghĩa, hai người đành đi ra.
"Thúc thúc, Bạch Y Nhiễm rốt cuộc bị làm sao vậy?" Trong hành lang, Diệp Tiểu Mộc nhịn không được hỏi.
Phụ thân Bạch Y Nhiễm thở dài, nói rằng: "Bác sĩ nói con bé mắc trở ngại tỉnh thần, nguyên nhân cụ thể... bác sĩ cũng không biết, chỉ nói con bé bị cái gì kích thích, chúng ta tìm chuyên gia đến hội chẩn, ngày hôm nay mới có kết quả, cũng không có manh mối gì, hiện nay cũng chỉ có thể cho nó dùng thuốc trấn định."
Diệp Tiểu Mộc còn muốn hỏi cái gì, đột nhiên trong phòng bệnh vang lên tiếng ca:
"Đinh đương đương, không ai xếp, mắt thượng minh, khó an lòng, cô lỗ lỗ, đầu đạm thang, ngươi không uống, ta xếp trước, ô hô hô, uống tỉnh quang, thạch đầu xuất, giấu dao kéo, a hi hi, bị kinh hoảng, bữa tiếp theo, ngươi nấu canh..."
Tiếng ca là từ căn phòng của Bạch Y Nhiễm truyền ra, tiếng ca trong trẻo thanh thoát, nhưng nghe vào lại có một loại quỷ dị không nói ra được, khiến Diệp Tiểu Mộc cảm thấy sợ hãi chính là, đó căn bản không phải giọng nói của Bạch Y Nhiễm!
Diệp Tiểu Mộc và Liêu Chính lập tức ngây ngẩn cả người.
Phụ thân Bạch Y Nhiễm nhíu mày, đẩy cửa đi vào, hai người cũng liền đi vào theo, chỉ thấy Bạch Y Nhiễm ngồi dậy, thân thể thẳng tắp, trong miệng nhiều lần hát đoạn tựa như đồng dao này.
Ở trong phòng nghe được càng rõ ràng hơn, thanh âm là từ trong miệng Bạch Y Nhiễm phát ra, nhưng nghe thấy rất non nớt, tựa như một tiểu cô nương bốn năm tuổi.
Diệp Tiểu Mộc hít một hơi lãnh khí.
"Y Nhiễm, Y Nhiễm?" Phụ thân của Bạch Y Nhiễm nhẹ nhàng vỗ bả vai cô, Bạch Y Nhiễm hình như căn bản không có nghe thấy, hát xong thì phát ra tiếng cười khanh khách như chuông bạc, tiếng cười càng giống tiểu cô nương.
Phụ thân Bạch Y Nhiễm không thể làm gì khác hơn là ấn nút bên cửa sổ.
Một lát sau, bác sĩ mang theo y tá tới, để kiểm tra, phần phật kéo màn cửa sổ ra.
SẠI"
Bach Y Nhiễm kêu môêt tiến. môt †av bum mặt tựa hồ sơ nhìn thấy ánh dương quang, quơ tay múa chân.
"Mau đè lại!"
Diệp Tiểu Mộc vừa lúc ở bên giường, nghe bác sỹ chỉ huy, tiến lên hỗ trợ, đúng lúc này, hắn ở cự ly gần nhìn thấy Bạch Y Nhiễm nhướng nhãn châu, nhãn châu trong mắt cô lại ám màu vàng.
Ở vị trí nếp nhăn trên trán , xuất hiện ba sợi hắc tuyến như có như không, Diệp Tiểu Mộc ngây người, cho là mình nhìn lầm rồi, nháy mắt một cái nhìn lại, hắc tuyến đã không còn.
Bạch Y Nhiễm được rót thuốc trấn định vào miệng, thân thể từ từ mềm xuống, trong khoảnh khắc ngã xuống giường cô đột nhiên lại mở mắt ra, hai tay chụp lấy cánh tay Diệp Tiểu Mộc, dùng thanh âm của tiểu cô nương nói một câu: "Ca ca, ngươi ăn thịt của ta sao?"
Diệp Tiểu Mộc hai chân run run.
Bạch Y Nhiễm ngã xuống giường, ngủ rồi.
Trên đường trở về, hai người đều trầm mặc, biểu hiện quỷ dị kia của Bạch Y Nhiễm, còn có bài đồng dao quái dị... Tuy rằng đứng ở dưới thái dương, nhưng hai người đều cảm thấy cả người lạnh run.
"Tiểu Mộc, hỏi cậu vấn đề a, cậu... tin trên thế giới này có quỷ không?"
Diệp Tiểu Mộc bỗng dưng đứng lại, nhìn Liêu Chính.
"Tôi thấy tình trạng này của Bạch Y Nhiễm, rất giống quỷ bám vào người trong truyền thuyết a." Liêu Chính nói tiếp, tìm kiếm nhìn Diệp Tiểu Mộc.
"Tôi không tin có quỷ." Diệp Tiểu Mộc nuốt hớp nước miếng, mồm miệng khô khốc nói,"Bác sĩ không phải đã nói rồi sao, đây là cái gì chướng ngại tinh thần."
"Chướng ngại con khỉ a. Bạch Y Nhiễm cậu còn không biết sao, cô ấy hơi hướng nội, nhưng rất bình thường a, thế nào lại đột nhiên mắc bệnh tâm thần, hơn nữa, thanh âm của tiểu cô nương giải thích thế nào a."
Nghĩ vậy một, Diệp Tiểu Mộc sợ run cả người,"Mẹ nó cậu đừng nói nữa, đừng dọa người."
Liêu Chính thần thần bí bí nói: "Tôi đã nói với cậu, tôi từ nhỏ lớn lên ở nông thôn, nông thôn có nhiều sự tình như vậy lắm, bà nội tôi đã kể với tôi rất nhiều chuyện ma, tình trạng này của cô ấy, tám phần mười là quỷ nhập thân rồi!"
Quay về tới trường học, Diệp Tiểu Mộc còn băn khoăn lời Liêu Chính nghĩ càng thấy quỷ dị, đột nhiên nghĩ tới Lưu lão đầu, lúc Lưu lão đầu nói bốc nói phét về những chuyện ma quỷ, bản thân đã từng hỏi ông, làm thế nào mới có thể nhìn thấy quỷ. Lưu lão đầu trả lời, người thường muốn gặp quỷ có hai loại biện pháp, một loại là dùng bột thất tinh thảo, một loại là ngưu nhãn lệ.
Tại sao mình không thử một chút?
Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ nát óc cũng nhớ không nổi trong thành thị này nơi đó có bò, ở nông thôn thực ra cũng có, nhưng đều là ở trong nhà người ta, lỡ như bị phát hiện, mình nói muốn lấy trộm nước mắt bò, có người tin mới là lạ.
Về phần thất tỉnh thảo, tuy rằng chưa nghe nói, nhưng Diệp Tiểu Mộc nghĩ có lẽ là một vị thuốc Đông y, ngoài trường học có quầy thuốc Đông y, thẳng thắn đi hỏi một chút.
Đến tiệm thuốc Đông y vừa hỏi, thật sự có thất tỉnh thảo, hơn nữa còn là nghiền nát thành bột, cũng rất tiện nghi, Diệp Tiểu Mộc mua một bọc nhỏ, trộn vào trong chai nước khoáng.
Buổi tối, Diệp Tiểu Mộc một mình ra ngoài, đón xe đến bệnh viện.
Hắn lên kế hoạch đầu tiên không nói gì với phụ thân của Bạch Y Nhiễm, tránh bị người ta xem là kẻ điên, mình có thể trước tiên tìm cơ hội tiến vào phòng bệnh nhìn, nếu quả thật có quỷ rồi nói với ông sau cũng không trễ.
Đứng ở hành lang phòng bệnh khoa tâm thần, Diệp Tiểu Mộc lấy ra nước đã ngâm bột thất tinh thảo, nhìn dung dịch xanh biếc, hắn do dự.
Mình có thể đi tới nơi này, ngoại trừ hiếu kỳ, kỳ thực cũng là muốn cho mình một công đạo, dù sao cùng Lưu lão đầu giao tiếp lâu như vậy, bình thường nghe ông nói những chuyện thần thần quỷ quỷ kia, nói không bị lay chuyển chút nào thì đó là giả, hôm nay thật vất vả có cơ hội này, hắn muốn nghiệm chứng một chút.