Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3079 - Chương 3085: Bức Ảnh Ma (1)

Chương 3085: Bức Ảnh Ma (1) Chương 3085: Bức Ảnh Ma (1)Chương 3085: Bức Ảnh Ma (1)

Diệp Tiểu Mộc dùng hết sức bình sinh, vặn nắp chai, dùng nước xịt vô mắt.

Hơi rít rít. Diệp Tiểu Mộc đột nhiên nhớ tới, thất tỉnh thảo không biết có độc hay không, nhưng mà đã chậm để quay trở về, đợi lát nữa đi rửa sớm một chút.

"Sao cậu lại tới nữa?" Phụ thân Bạch Y Nhiễm nhìn hoa quả hắn cầm trong tay, nhíu mày hỏi.

Diệp Tiểu Mộc tìm cái cớ, nói buổi chiều sau khi trở về, rất lo lắng bệnh tình của Bạch Y Nhiễm, buổi tối lại muốn tới thăm một chút.

"Cậu và Y Nhiễm... Rốt cuộc quan hệ thế nào?" Phụ thân Bạch Y Nhiễm nghỉ ngờ dò xét.

"Hơ hơ, chính là quan hệ nam nữ bình thường... Phi phi, bạn học, quan hệ bạn học!"

Người ta đã mang theo đồ tới, phụ thân Bạch Y Nhiễm cũng không tiện cự tuyệt, vì vậy dẫn hắn tới phòng bệnh.

Trong phòng bệnh có đốt một ngọn nến, Bạch Y Nhiễm đang ngủ, cha cô ấy nói với Diệp Tiểu Mộc, từ sau khi phát bệnh Bạch Y Nhiễm một ngày chỉ ngủ mấy tiếng đồng hồ, lúc tỉnh thì người cứ đờ ra, nếu không bị kích thích thì vẫn ổn, tương đối an tĩnh.

Diệp Tiểu Mộc hít sâu một hơi, nhìn lên người Bạch Y Nhiễm.

Hình như... không có cái gì không đúng?

Không có hình ảnh quỷ chồng lên người như trong tưởng tượng.

Diệp Tiểu Mộc yên lòng, trái lại có chút thất vọng.

Đúng lúc này, Bạch Y Nhiễm tỉnh lại, nhãn thần nhu hòa nhìn hắn.

"Y Nhiễm, tôi tới thăm cậu đây." Diệp Tiểu Mộc vội vàng nói, tâm tình cũng hoàn toàn yên ổn, hình như cũng không có quỷ... chính mình suy nghĩ nhiều quá thôi.

Phụ thân Bạch Y Nhiễm hỏi cô có muốn ăn cháo hay không, Bạch Y Nhiễm khẽ gật đầu, cha cô để Diệp Tiểu Mộc hỗ trợ chăm sóc cô, còn ông đi hâm cháo.

Diệp Tiểu Mộc ngồi xuống bên cạnh Bạch Y Nhiễm, nhẹ giọng hỏi cô: "Y Nhiễm, rốt cuộc cậu bị làm sao vậy?"

Bạch Y Nhiễm nhìn bốn phía, biểu hiện rất khẩn trương rất sợ hãi, lẩm bẩm nói: "Đi đâu rầ¡2" "Ai đi đâu rồi?"

Bạch Y Nhiễm lắc đầu, nước mắt chảy ra"Nói ra cậu cũng sẽ không tin."

"Cậu không nói làm sao biết."

Bạch Y Nhiễm còn chưa muốn nói, đột nhiên, ánh mắt cô đăm đăm, lộ ra vẻ mặt phi thường sợ hãi, yên lặng nhìn ngoài cửa, cả người không ngừng co rút về phía sau.

Diệp Tiểu Mộc nhìn theo ánh mắt cô, bên ngoài cửa đang mở, trong hành lang, có một khu vực hắc ám ánh sáng không tìm tới được, ở nơi đó, hình như có một người đang ngồi chồm hổm?

Diệp Tiểu Mộc thân thể run lên một cái, nhìn kỹ lại, lúc này đèn hàng lang sáng lên, không thấy bóng người mơ hồ kia nữa.

"Không phải chứ..." Răng Diệp Tiểu Mộc run lên.

"Cậu... cũng nhìn thấy?" Bạch Y Nhiễm rúc vào trong chăn, kích động nhìn Diệp Tiểu Mộc.

"Tôi, không xác định đó là cái gì..." Diệp Tiểu Mộc cảm giác huyệt Thái Dương kêu ong ong.

"Chính là nó, chính nó hại tôi thành như vậy."

Diệp Tiểu Mộc hít lãnh khí, khó khăn phun ra một chữ: "Quỷ?"

Không đợi Bạch Y Nhiễm mở miệng, Diệp Tiểu Mộc đột nhiên cảm thấy sau đầu lạnh ngắt, tựa hồ có người thổi gió, theo bản năng quay đầu lại, bóng người lóe lên rồi biến mất, tiếp theo cả người rét run, trong dạ dày rất khó chịu, cảm giác rất muốn ói, thật giống như có vật gì ghé vào trên lưng mình vậy, hắn vội vàng muốn dùng lực vùng ra, trong giây lát cảm giác một vật bị quăng xuống đất, hắn quay đầu nhìn, lại không thấy được gì.

Cái gì, vừa rồi là cái gì!

Diệp Tiểu Mộc hoảng sợ không ngừng xoay chuyển thân thể, rất sợ vật kia lại đánh lén mình.

"Đinh đương đương, không ai xếp, mắt thượng minh, khó an lòng, cô lỗ lỗ, canh đạm bạc..."

Cái thanh âm non nớt kia vang lên lần nữa, Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên xoay người, Bạch Y Nhiễm ngồi ở trên giường, khôi phục trạng thái đờ đẫn như trước, trên mặt mang theo nụ cười quỷ dị, lằng lặng hát bài nhạc thiếu nhỉ kỳ quái.

Đột nhiên, ở trong mắt Diệp Tiểu Mộc, mặt của Bạch Y Nhiễm biến thành bán trong suốt, giống như bóng chồng, ở phía dưới mặt của cô còn gao nhìn mình chằm chằm.

Diệp Tiểu Mộc hầu như đứng không yên.

Bạch Y Nhiễm hát xong nhạc thiếu nhi, nửa ngày không có động tĩnh.

"Ngươi... Là ai?" Diệp Tiểu Mộc lấy can đảm hỏi một câu.

"Chuyện không liên quan đến ngươi, nếu không ngươi cũng phải chết!"

Là một thanh âm non nớt.

Đúng lúc này, cửa mở, phụ thân Bạch Y Nhiễm đi lấy nước đã trở về.

Hắn liếc mắt nhìn Bạch Y Nhiễm, tịnh không có gì tỏ vẻ kinh ngạc, điều này làm cho Diệp Tiểu Mộc bừng tỉnh đại ngộ, đại khái là vì có bột thất tỉnh thảo đã khiến cho mình thấy được cái vật trong thân thể Bạch Y Nhiễm kia.

"Tiểu Mộc, không còn sớm nữa, cậu trở về đi."

Phụ thân Bạch Y Nhiễm tiễn Diệp Tiểu Mộc ra cửa, vừa muốn xoay người đi vào, Diệp Tiểu Mộc bắt hắn lại, kéo hắn sang một bên, hỏi hắn: "Thúc thúc, Y Nhiễm là làm sao mà bị bệnh vậy, có thể nói cho cháu biết hay không."

"Hỏi cái này làm cái gì."

"Chuyện là... Cháu nghĩ Y Nhiễm bình thường rất khỏe nhất định là bị cái gì kích thích mới biến thành như vậy, nếu như có thể tìm được nguyên nhân cô ấy bị kích thích, có thể sẽ trị khỏi bệnh.

Phụ thân Bạch Y Nhiễm gật đầu,"Bác sĩ cũng nói như vậy, nhưng mà, ta thật không biết con bé bị làm sao, nó đột nhiên phát bệnh, là thứ Bảy tuần trước, nó cùng mấy người bạn học đi leo núi, kết quả trở về là bị như vậy, ta cũng tìm bọn họ hỏi rồi, bọn họ đều nói không biết, nói là ngày đó bọn họ cùng nhau trở về, bởi vì đi xe khác nhau, bọn họ đi trước, Y Nhiễm là người đi cuối cùng."

Diệp Tiểu Mộc lại hỏi: "Lúc cô ấy chia tay với bạn cùng học là mấy giờ, về đến nhà là mấy giờ?"

Phụ thân Bạch Y Nhiễm nhớ lại một chút, nói: "Lúc bọn họ chia tay, chắc là sáu giờ chiều hơn, Y Nhiễm về đến nhà... Đại khái hơn chín giờ rồi, trên đường ta gọi điện thoại tới không ai nghe máy."

Diệp Tiểu Mộc hỏi lại, biết được thời gian Bạch Y Nhiễm cùng bạn học chia tay, người vẫn còn rất khỏe, về đến nhà, lúc đầu cũng còn ổn, chỉ là có chút ngây ngô, nói chuyện với cô cũng không để ý.

Phụ thân Bạch Y Nhiễm cũng không để ý, để cô đi ngủ, kết quả ngủ nhạc thiếu nhi, sau đó khóc lên, tự nói tự nghe. Nói chuyện với cô cô hoàn hoàn toàn không để ý tới, phụ thân Bạch Y Nhiễm lúc này mới đem cô đến bệnh viện...

Diệp Tiểu Mộc thầm nghĩ, sự tình nhất định là phát sinh trong khoảng thời gian cô chia tay bạn học, sau đó về đến nhà.

"Đúng rồi," phụ thân Bạch Y Nhiễm đột nhiên nhớ tới một việc,"Lúc ta hỏi bạn học của con bé, lúc bọn họ chia tay, khoảng chừng nửa tiếng, Y Nhiễm nói trong nhóm mình đã lên xe rồi, còn tiện tay dùng điện thoại chụp ảnh trên xe, là một sơn đạo không có đèn, ta cũng thử đi tìm, nhưng tìm không được đây là nơi nào."

Diệp Tiểu Mộc trong lòng càng thêm nghỉ hoặc.

Tán gẫu cùng phụ thân Bạch Y Nhiễm xong, Diệp Tiểu Mộc một mình rời khỏi bệnh viện, đi trên đường cái.

Trên đường cái xe cộ nườm nượp, Diệp Tiểu Mộc cả người lại lạnh run, những chuyện xảy ra ở phòng bệnh lúc nãy, nhất là gương mặt cất giấu trong Bạch Y Nhiễm thân thể... khiến Diệp Tiểu Mộc nhịn không được suy nghĩ về phương diện thần quái.

Xem ra, phải tìm những bạn học hôm đó đi cùng cô để hỏi thăm.

Nghĩ đến Bạch Y Nhiễm đại khái có tham gia hoạt động của nhóm leo núi, trước đây Diệp Tiểu Mộc cũng thường tham gia, học kỳ này bởi vì chương trình học quá căng, lại bởi vì điện thoại di động bị tịch thu, không tiện liên lạc với các thành viên trong nhóm —— xã viên đều học cùng trường nhưng không phải cùng lớp, bình thường tổ chức hoạt động đều dựa vào wechat để liên hệ, dần dần Diệp Tiểu Mộc cũng tản ra.
Bình Luận (0)
Comment