Chương 3092: Bệnh Viện Kinh Hồn (3)
Chương 3092: Bệnh Viện Kinh Hồn (3)Chương 3092: Bệnh Viện Kinh Hồn (3)
Nó dùng mặt cà cà mặt của Bạch Y Nhiễm,"Hôm nay, chúng ta vẫn đang ở cùng một chỗ."
Bạch Y Nhiễm khóc lên, trong hốc mắt chảy ra tất cả đều là huyết lệ, nửa người trên quỳ rạp trên mặt đất, hữu khí vô lực nói rằng: "Tiểu Mộc, các cậu đi nhanh đi, chuyện không liên quan tới cậu... Các cậu đi nhanh đi, đi mau!"
Liêu Chính và Vương Quốc Huy cuối cùng cũng phục hồi lại tinh thần, gần như là bò ra ngoài phòng giải phẫu."Tiểu Mộc, đi mau!"
Hai người nói xong lập tức chạy.
Diệp Tiểu Mộc đứng lên, cắn răng, nhìn tiểu cô nương kia nói rằng: "Ta không biết ngươi là ai, nhưng cô ấy là bạn học ta, ta muốn dẫn cô ấy trở về!"
"Dẫn cô ấy trở về..."
Tiểu cô nương cười rộ lên, mặt cọ mạnh lên mặt Bạch Y Nhiễm, chỉ nghe thấy Bạch Y Nhiễm hét thảm một tiếng, mặt của tiểu cô nương đã nhập vào thân thể của cô, sau đó, nó cố sức ôm cổ Bạch Y Nhiễm, hai tay cũng thụt vào.
Trẻ sinh đôi dính liền...
Tiểu cô nương kia —— phải nói là nữ quỷ, tựa như sinh trưởng ở trên người của Bạch Y Nhiễm, hơn nửa người đều chui vào trong cơ thể cô, chỉ để lại một cái đầu còn ở bên ngoài, nhìn qua tựa như là một người mọc hai người đầu.
Hình ảnh này... Kinh khủng tới cực điểm, căn bản không phải một người bình thường dựa vào can đảm là có thể chấp nhận, Diệp Tiểu Mộc ngã ngồi dưới đất, thụt lùi ra sau từng chút một.
Bạch Y Nhiễm tựa hồ bị khống chế, trên mặt không lộ vẻ gì, đầu của tiểu cô nương mọc xéo xéo từ cổ của cô nhẹ nhàng lắc lư, ngân nga một giai điệu nhạc thiếu nhi, điều khiển Bạch Y Nhiễm, cúi người quỳ rạp trên mặt đất, từng chút một bò tới hướng Diệp Tiểu Mộc.
"Dù sao tên nhiều chuyện nhà ngươi đã đưa tới cửa, vậy ở tại chỗ này đi, làm người hầu cho thúc thúc..."
Bạch Y Nhiễm đột nhiên nhào tới, đè lên trên người Diệp Tiểu Mộc, nữ quỷ một tay bắt được Diệp Tiểu Mộc, đầu quay tới, miếng há ra, mặt người cũng trong nháy mắt trở nên xấu xí, Diệp Tiểu Mộc thấy được một loạt hàm răng so le không đồng đều, có dài có ngắn, rất gian ác, đang cắn xuống cổ hắn.
Muốn chết phải không!
Diệp Tiểu Mộc cố sức giãy giụa, thế nhưng song chưởng Bạch Y Nhiễm ôm chặt hắn, khí lực lớn căn bản không có cách nào phản kháng.
"Không!"
Diệp Tiểu Mộc hét lớn một tiếng, đột nhiên, trên người mình phát ra một đạo quang màu tím, Bạch Y Nhiễm hét lên một tiếng, thân thể trong nháy mắt bị bắn ra ngoài.
Chuyện gì đã xảy ra?
Diệp Tiểu Mộc không biết làm sao, đưa tay vuốt cổ của mình, còn may chưa bị cắn, lại nhìn Bạch Y Nhiễm, nữ quỷ đã từ trong thân thể cô bò đi ra, quỳ rạp trên mặt đất, thân thể cấp tốc hòa tan, từ một tiểu cô nương rất xinh đẹp, biến thành một đứa trẻ nhỏ, nửa người trên còn tốt, nửa khác... từ mặt đi xuống, đều là không trọn vẹn, như là mặt trên bị cắt đi, lộ ra huyết nhục và nội tạng đỏ đỏ, bên trên có một bầy màu trắng đang ngọa nguậy, không ngừng rơi xuống.
Chờ Diệp Tiểu Mộc thấy rõ đó là cái gì, hắn hầu như nôn tại chỗ:
Trong cơ thể đứa trẻ nhỏ này, nơi nơi đều là giòi!
"Ngươi là pháp sư!"
Pháp sư?
Nghe được hai chữ này, hình ảnh đầu tiên xuất hiện trong đầu Diệp Tiểu Mộc là pháp sư trong game Vương Giả Vinh Diệu, nếu như hắn có thể trở nên hài hước mà nói, nhất định sẽ nói cho nó biết, mình chuyên đánh ADC, không phải pháp sư.
"Không đúng, ngươi không phải pháp sư..."
Đứa trẻ lẩm bẩm, nhìn ánh mắt của hắn có vẻ do dự, đột nhiên, nó cuộn thân thể, vươn một cánh tay mập mạp như cái phao, vẽ lên trên mặt đất, vết máu hợp thành một ký hiệu vừa như văn tự vừa như đồ án.
Diệp Tiểu Mộc nhìn sang, không biết có ý tứ gì.
"Ngươi đi đi, sau này không nên trở lại..."
Không phải chứ?
Diệp Tiểu Mộc không thể tin được, nữ quỷ cư nhiên sẽ bỏ qua cho mình, hắn chịu đựng mãnh liệt dục vọng nôn mửa, giùng giằng đứng lên, sau đó, hắn thấy Bạch Y Nhiễm ngã trên sàn nhà, cái bụng phập phồng, còn đang hô hấp, cắn răng một cái, nói rằng: "Ta muốn dẫn cô ấy cùng đi!" "Ngươi cũng không nên được một tấc lại muốn tiến một thước, cho dù ngươi có bối cảnh, ta cũng không phải dễ trêu!"
Bối cảnh?
Nữ quỷ này có phải lầm lẫn gì rồi không?
Nhưng mà, Diệp Tiểu Mộc tương kế tựu kế, nói rằng: "Nếu đã biết bối cảnh của ta, tốt nhất không nên làm khó ta, Bạch Y Nhiễm ta nhất định phải mang đi!"
Diệp Tiểu Mộc tận lực biểu hiện ra khí thế, không cho nội tâm khiếp nhược biểu hiện ra ngoài.
Nữ quỷ hung tợn theo dõi hắn, tựa hồ cũng đang do dự.
"Được! Chúng ta đi!" Nó trở mình, đầu chui vào sàn nhà, tựa như đó không phải là sàn nhà là một cái đầm nước, tiếp theo, Diệp Tiểu Mộc cảm giác được trong phòng hình như có khí tức gì tán đi, người chợt ngẩn ngơ, tựa như đã đi tới một địa phương khác, trước mắt thoáng cái tối đi, định thần nhìn lại, căn phòng trước mắt này không thay đổi, thế nhưng ngọn đèn không có, chỉ có dương quang từ ngoài cửa chiếu tới, chiếu sáng phòng, có thể thấy gian phòng cũ nát tựa như phế tích, trên mặt đất cũng phủ một tầng bụi dày.
Mà Bạch Y Nhiễm lại nằm trên mặt đất.
Đây là... bệnh viện trấn nhỏ trong hiện thực?
Diệp Tiểu Mộc ngẩn ra, nghĩ đến những gì lúc nãy nhìn thấy, đều là thủ thuật che mắt của quỷ sao?
Mặc kệ thế nào, trước tiên đưa người cứu ra ngoài đã.
"Y Nhiễm, cậu thế nào rồi?"
Diệp Tiểu Mộc tới đỡ Bạch Y Nhiễm, tuy rằng lúc nãy hết thảy đều là giả, nhưng đôi mắt cô bị thương lại là thật, nhìn qua vô cùng thê thảm.
"Tiểu Mộc..."
Bạch Y Nhiễm nhìn rất suy yếu.
"Cậu tỉnh là tốt rồi, đừng nói gì nữa, tôi đưa cậu đi."
Diệp Tiểu Mộc cố gắng đỡ Bạch Y Nhiễm lên lưng, cõng cô đi ra khỏi phòng.
Trên hành lang cũ nát, sàn nhà gỗ có rất nhiều chỗ đã rạn nứt, còn khắp nơi đều là bụi.
Cái này mới phù hợp hình thái kiến trúc đã vài thập niên.
Diệp Tiểu Mộc tâm tình phức tạp, nỗ lực không để cho mình suy nghĩ hắn nhìn lướt vào bên trong trong, bày biện bên trong, giống như đúc những gì trong ảo cảnh ban nãy, chỉ là những hộp thuốc kia rất nhiều hộp đã biến thành màu vàng.
Là lực lượng gì đã chế tạo ra ảo cảnh giống như thật vậy? Hết thảy đều là vì tên nữ quỷ đó sao?
Từ bệnh viện đi ra.
Bên ngoài sương đã tan.
Những gì ba người nhìn thấy, tất cả đều là phòng xá cũ nát, mặt đường bò đầy thực vật.
Cảm giác đầu tiên của Diệp Tiểu Mộc là trấn nhỏ này giống y như Thanh U Trấn, sau đó lập tức minh bạch, nơi này chính là Thanh U Trấn, chứ không phải thôn trấn phụ cận như lúc trước mình tưởng.
Ba người trừng mắt ngậm miệng.
Lập tức trọng yếu nhất là chạy trối chết thoát thân, ba người vực lại tỉnh thần, dọc theo đường đi thẳng về phía trước, không bao lâu liền đi tới sơn đạo, trèo lên đường cái ngoằn ngoèo, nhìn xuống, có thể thấy khói sương đang trong quá trình chậm rãi thu liễm—— từ từ rời khỏi trấn nhỏ, về tới mặt hồ bên trên, lại tạo thành từng đoàn như hơi nước vậy.
Ba người thần kinh căng thẳng thoáng chốc trầm tĩnh lại, tất cả đều ngồi liệt trên mặt đất, hồi tưởng đoạn vừa trải qua, quả thực tựa như vừa nằm mơ.
"Trấn nhỏ sạch sẽ chỉnh tề chúng ta thấy lúc nãy, chắc là hình dạng năm đó của Thanh U Trấn," Vương Quốc Huy nói.