Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3087 - Chương 3093: Tìm Kiếm Chân Tướng (1)

Chương 3093: Tìm Kiếm Chân Tướng (1) Chương 3093: Tìm Kiếm Chân Tướng (1)Chương 3093: Tìm Kiếm Chân Tướng (1)

Đó là lực lượng gì, khiến trấn nhỏ này khôi phục được dáng dấp vài thập niên trước?

Là lực lượng quỷ hồn?

Bạch Y Nhiễm từ trên đường đã bắt đầu hôn mê bất tỉnh, ba người thảo luận một chút, nghĩ tới mắt cô ấy bị thương không thể để chậm trễ quá lâu, chờ xe đường dài các thứ thì quá chậm, lập tức trực tiếp gọi 120, đợi chừng nửa canh giờ, chiếc xe cứu thương từ thị trấn phụ cận nhất tới, nhìn thấy bốn người bọn họ, bác sỹ trên xe cũng đều kinh ngạc không thôi, sau khi lên xe, hỏi thăm bọn họ tình huống của Bạch Y Nhiễm, ba người đều nói không biết.

Ở bệnh viện thị trấn, vết thương hai mắt của Bạch Y Nhiễm được sơ cứu, nhưng bệnh viện nhỏ thiết bị không ổn, không có cách nào khác làm bước trị liệu tiếp theo, cần đưa đi Côn Minh.

Lúc này, Liêu Chính đã thông qua bệnh viện lớn ở Côn Minh mà mẹ mình đang làm việc, liên lạc với phụ thân Bạch Y Nhiễm, chờ hắn chạy tới, thấy tình huống của Bạch Y Nhiễm, hầu như ngất tại chỗ.

Hắn thanh toán tiền bệnh viện, sau đó đưa Bạch Y Nhiễm về bệnh viện lớn ở Côn Minh.

Hai tiếng đồng hồ sau, tất cả mọi người về tới Côn Minh.

Bệnh viện lớn làm kiểm tra cho tình huống của Bạch Y Nhiễm, cho ra kết luận là võng mạc bị vật bén nhọn đâm rách, một con mắt có thể chữa trị, một con khác có chút trắc trở, cần tiến thêm một bước kiểm tra và luận chứng.

Diệp Tiểu Mộc ba người nghe được tin tức này, coi như là yên tâm.

"Cậu rất cừ đó!"

Vương Quốc Huy giơ ngón tay cái về hướng Diệp Tiểu Mộc, Liêu Chính cũng dùng ánh mắt sùng bái, biểu hiện khi nãy của Diệp Tiểu Mộc, quả thực dũng mãnh phi thường, nếu như không phải hắn cõng Bạch Y Nhiễm trở về, đừng nói mắt, mệnh coi chừng không giữ được.

Bạch Y Nhiễm phụ thân đưa ba người ra ngoài hành lang, đưa cho mỗi người một điếu thuốc, chỉ có Vương Quốc Huy do dự một chút rồi hút.

"Tôi muốn biết, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?"

Phụ thân Bạch Y Nhiễm khắc chế tâm tình, lần lượt nhìn ba người.

"Đêm qua, Bạch Y Nhiễm thừa lúc ta ngủ gật, một mình chạy trốn khỏi nơi tìm kiếm, quả thực sắp điên, nhưng vẫn không có tin tức của con bé, ta báo cảnh sát rồi cũng tìm không được, các cậu làm sao tìm được con bé?"

"Thúc thúc, ông sẽ không hoài nghỉ bọn tôi chứ?" Vương Quốc Huy có chút mất hứng.

"Là các cậu đưa Y Nhiễm tới đây, ta không nghi ngờ các cậu, ta chỉ muốn biết, chuyện gì đã xảy ra."

Ba người nhìn nhau, đều đang do dự có cần nói ra chân tướng hay không.

"Thúc thúc, ông biết Thanh U Cốc chứ?" Diệp Tiểu Mộc thử hỏi một câu.

Bắp thịt trên mặt Bạch thúc thúc giật một cái, nghỉ ngờ nhìn hắn.

"Vì sao nhắc tới nơi đó?"

Quả nhiên, hắn có biết.

"Chúng tôi tìm thấy Y Nhiễm ở Thanh U Cốc."

Diệp Tiểu Mộc nói xong, phát hiện mặt của Bạch thúc thúc lập tức mất đi huyết sắc, hắn sửng sốt một lát, thì thào nói rằng: "Ta chào đời tại Thanh U Trấn."

"Phụ thân ta, đã từng là công trình sư của Thanh U Trấn, ta sinh ra, đi học ở đó... Đại khái năm lớp ba, cha ta qua đời, lúc đó được chôn ở trấn trên, năm sau nhà xưởng Thanh U Trấn giải tán, toàn bộ công nhân được điều đi, mẹ ta bị điều công tác đến thành phố Côn Minh, cả nhà bọn ta dời đi, cho tới bây giờ lúc, ngoại trừ lễ tết, bọn ta không trở về nữa."

Nói xong, ông liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc, ý tứ mình có thể trả lời đều đã trả lời.

Diệp Tiểu Mộc do dự một chút, hạ thấp giọng hỏi: "Bạch thúc thúc, tôi muốn hỏi ông, Thanh U Trấn chỗ đó... Có phải có vài sự việc quái dị hay không, ừ, tôi muốn nói là, chuyện ma quái?"

Liêu Chính và Vương Quốc Huy nghe được ba chữ "chuyện ma quái", lập tức cả người nổi da gà lên.

Bạch thúc thúc hơi giật mình, ánh mắt nhìn chằm chằm Diệp Tiểu Mộc trong chốc lát, nói: "Chuyện này có quan hệ gì tới Y Nhiễm?"

Diệp Tiểu Mộc hạ quyết tâm, kể hết sự tình từ đầu tới đuôi, may là có Vương Quốc Huy và Liêu Chính hai người làm chứng, bằng không nghe qua quả thực như là một chuyện đô thị quái đàm.

Bạch thúc thúc nghe xong, cả người không ổn, ngồi chồm hổm dưới đất, dùng hai tay bụm mặt, qua một hồi lâu, thanh âm khàn khàn của ông chuyện này... tự ta sẽ xử lý, xin các cậu giữ kín mọi chuyện, không được nói với bất kỳ người nào."

"Chuyện này ông yên tâm," Diệp Tiểu Mộc nói,"Cho dù bọn tôi muốn nói, cũng sẽ không có người tin tưởng. Chỉ là... ông muốn xử lý như thế nào?"

"Ta phải suy nghĩ một chút... Trước tiên chữa khỏi bệnh cho Y Nhiễm rồi tính tiếp."

Diệp Tiểu Mộc do dự mãi, ngồi chồm hổm ở bên cạnh hắn nói: "Bạch thúc thúc, trước đây tôi cũng không tin điều này, nhưng lần này tận mắt nhìn thấy, tôi không khỏi không tin, tôi nghĩ nếu như không giải quyết chuyện nữ quỷ đó, nó sẽ còn đến quấn lấy Y Nhiễm."

Bạch thúc thúc trầm mặc, một lát, hỏi hắn: "Cậu có biện pháp gì tốt?"

"Tôi có quen một người, cũng coi như là đạo sĩ, loại sự tình này... có thể tìm hắn hỏi thăm xem sao." Diệp Tiểu Mộc nghĩ tới Lưu lão đầu, trước đây luôn cảm thấy Lưu lão đầu là kẻ nói xạo gạt người, hôm nay bản thân thực sự gặp được quỷ, thái độ lập tức không giống như trước.

Từ bệnh viện trở về, ba người ngồi trên xe buýt đi về hướng trường học, dọc theo đường đi mang tâm sự riêng, không ai mở miệng.

Hóa ra, trên thế giới này thực sự có quỷ.

Diệp Tiểu Mộc nhiều lần nghĩ tới điểm này, có thể nói, những gì xảy ra trong ngày hôm nay ở Thanh U Trấn triệt để lật đổ thế giới quan của bọn họ. Hắn tin tưởng chuyện này đối với hai người bạn cũng là cú sốc phi thường, trước đây, đối với chuyện ma quỷ các thứ, tất cả mọi người có tâm lý hiếu kỳ, cảm thấy hứng thú, nhưng trong nội tâm cũng không tin tưởng, hôm nay chính mắt thấy được...

Loại cảm giác sụp đổ này, khó có thể hình dung.

"Hiện tại tôi thấy hơi hối hận vì đã đi cùng cậu." Sau khi xuống xe, lúc đi trên đường, Vương Quốc Huy nhìn Diệp Tiểu Mộc liếc mắt, cười khổ nói.

Diệp Tiểu Mộc hiểu ý tứ của hắn, nói: "Vậy ngươi cậu cứ quên hết mọi thứ đi, xem như đó là một giấc mộng là được rồi."

Vương Quốc Huy vô lực gật đầu,"Sắp thi tốt nghiệp trung học, tôi phải học tập cho tốt, chuyện sau này... tôi sẽ không tham dự nữa."

Hắn nói xong lại liếc mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc, nói: "Cậu thật sự muốn tiếp tục lo chuyện này sao?"

"Tôi muốn làm cho rõ mọi chuyện."

"Biết rõ ràng rồi thì thế nào?" Vương Quốc Huy biểu thị khó có thể lý giải.

"Tôi bội phục dũng khí của cậu, cậu thực sự rất lợi hại, cậu không sợ quỷ sao?" Liêu Chính chen ngang hỏi.

"Đương nhiên sợ, lúc trước sợ muốn són ra quần, bây giờ nghĩ lại vẫn còn run." Diệp Tiểu Mộc rùng mình một cái.

Vương Quốc Huy thành khẩn nói: "Tuy rằng cậu dũng cảm, nhưng người ta là quỷ, cậu là một người bình thường làm sao đấu với nó, tôi khuyên đừng nên thể hiện thì hơn."

Diệp Tiểu Mộc gật đầu, cũng không tranh cãi, hắn biết mình không phải thể hiện, cũng không phải tỉnh thần trọng nghĩa bạo phát, cần phải giúp Bạch Y Nhiễm, hắn chỉ là không muốn cứ như vậy mà không đếm xỉa đến, khiến chuyện này trở thành nỗi day dứt suốt đời.

Sau đó ba người cũng không nói thêm gì, cùng nhau quay về tới trường học, bọn họ sáng sớm ra khỏi cổng, bây giờ trở về đều đã sắp chạng vạng tối, nhưng lại không hề cảm thấy đói, trực tiếp trở về ký túc xá.
Bình Luận (0)
Comment