Chương 3094: Tìm Kiếm Chân Tướng (2)
Chương 3094: Tìm Kiếm Chân Tướng (2)Chương 3094: Tìm Kiếm Chân Tướng (2)
Liêu Chính trở về thì chui vào ổ chăn, hắt hơi một cái rõ to, sau lại nóng rần lên, Diệp Tiểu Mộc biết hắn bị dọa sợ, đều nói người thường nhìn thấy quỷ, không chết cũng rơi mất lớp da, Diệp Tiểu Mộc giúp Liêu Chính mua thuốc, ngồi ở bên giường an ủi hắn một trận, sau lại bạn cùng phòng đều trở về, có nhiều người rồi, tình hình của Liêu Chính cũng khá một chút, chủ động kêu gọi mọi người leo tường đi ra ngoài lên mạng thâu đêm. Hắn muốn làm chút gì đó để quên đi chuyện phát sinh ngày hôm nay.
Bọn họ đi rồi, Diệp Tiểu Mộc một mình tới căn tin ăn chút gì, rồi rời khỏi trường học đi tới nhà Lưu lão đầu.
"Thứ này ở đâu ra!"
Lưu lão đầu nắm sợi dây chuyền trên cổ Diệp Tiểu Mộc, suy nghĩ hồi lâu, phát ra tiếng kêu sợ hãi.
Sau khi gặp mặt, Diệp Tiểu Mộc liền đem sự tình kể hết một lượt, lúc Lưu lão đầu nghe tới đoạn hắn bị nữ quỷ công kích, trên người xuất hiện tử quang, đánh bay nữ quỷ, kinh nghiệm phong phú liền hỏi trên người hắn có phải đang đeo vật gì hay không.
Diệp Tiểu Mộc ban đầu nghĩ không ra, sau lại nhớ tới trên cổ vẫn mang một khối ngọc, sau đó đưa cho Lưu lão đầu xem, thế nên mới có một màn phía trên.
"Mẹ tôi cho. Hình như khi còn bé đã mang rồi, đây là cái gì?"
"Kê huyết ngọc!"
Lưu lão đầu đưa về phía ngọn đèn mà ngắm,"Bên trong có một giọt máu..."
"Đó là máu? Ta vẫn cho là hổ phách hay gì chứ." Diệp Tiểu Mộc gãi đầu.
Lưu lão đầu không nghe được hắn nói cái gì, hãy còn cau mày, nói: "Không lý nào, phía trên này không có ký hiệu, lẽ ra không phải pháp khí, lẽ nào bằng vào một giọt máu là có thể ngự quỷ? Trừ phi..."
"Trừ phi cái gì?" Diệp Tiểu Mộc chờ nửa ngày không thấy nói, hiếu kỳ hỏi.
Lưu lão đầu lắc đầu,"Không có khả năng, Tiên Thiên linh thể, trên đời này không được mấy người, cậu một người bình thường, không có khả năng có được thứ đó..."
Lưu lão đầu bỏ qua việc nghiên cứu thứ này, giao lại cho Diệp Tiểu Môc sau đó bắt đầu phân tích tình huống Bach Y Nhiễm aăn phải. "Nghe cậu nói như vậy, cô nhất định là trúng tà, tên nữ quỷ đó quấn quít lấy cô, trước tiên chiếm hữu thân thể cô, nó khống chế thân thể đi tới trấn nhỏ đó... Cô bạn học của cậu không chết, có hai loại khả năng, thứ nhất là nữ kia quỷ tu vi không đủ, không có cách nào trực tiếp giết người, đến nhập thân thời gian lâu cũng không làm được..."
Diệp Tiểu Mộc cắt đứt hắn, hiếu kỳ hỏi: "Quỷ giết người khó khăn như vậy sao, không có khả năng trực tiếp giết chết?"
Lưu lão đầu liếc hắn một cái nói: "Cậu cho là giống như game cậu hay chơi sao? Lệ quỷ sát nhân, không phải quá khó khăn, nhưng trên đời này có bao nhiêu lệ quỷ, quỷ cũng giống như người, đại bộ phận đều là quỷ thông thường không có tu vi gì, mà người có dương khí, quỷ nếu muốn dọa người, đầu tiên phải tiêu diệt dương khí hắn, bởi vậy mới có thể dùng các loại hình tượng kinh khủng để dọa người, một khi họ sợ, dương khí sẽ yếu đi, nó sẽ có thể nhập vào thân kẻ đó. Sở dĩ người xưa nói quỷ sợ ác nhân, chính là đạo lý này."
Diệp Tiểu Mộc nghe được hình như có sở ngộ, nói: "Giả như một người không sợ quỷ, quỷ sẽ không có biện pháp làm gì họ?"
"Bình thường là như thế, nhưng cho dù cậu không sợ quỷ, cậu sẽ luôn luôn sợ thứ gì đó, cho dù cậu không sợ thứ gì, thì còn có dục vọng, có dục vọng thì có nhược điểm, chỉ có chân chính thánh nhân vô dục vô cầu, mới có thể chống đỡ tất cả mưu mẹo nham hiểm."
"Như vậy a, ông nói tiếp đi, loại thứ hai thì sao."
"Loại thứ hai là cừu hận quá lớn, cố ý muốn dẫn vặt, bởi vì người sợ quỷ, cho nên bọn họ sẽ lợi dụng điểm này để dọa họ, dằn vặt họ, thậm chí khiến họ tự mình hại mình. Nữ quỷ mà cậu nói, khả năng là loại tình huống thứ hai này, nhưng mà tất cả phải đợi nhìn thấy mới biết được."
Diệp Tiểu Mộc nói: "Đừng nói những lời vô dụng nữa, bây giờ chúng ta đi ngay nha?"
Lưu lão đầu mắt trợn trắng nói: "Cậu kêu ta đi thì đi sao, ta có đáp ứng sẽ giúp cậu chưa?"
Diệp Tiểu Mộc sửng sốt, bản thân chỉ mới hỏi hắn những chuyện này, bỏ quên việc người ta vẫn chưa đáp ứng, vì vậy cười làm lành nói: "Ông coi như là giúp tôi được không. Mấy năm nay tôi cũng giúp ông làm không ít việc."
"Ta cũng không ít lần cho cậu ăn cơm!"
Lưu lão đầu lấy ra tẩu thuốc, không nhanh không chậm nhét một điếu thuốc vào, nói : "Cô gái này, quan hệ thế nào với cậu, người thương à?" "Nếu chỉ là bạn cùng lớp, vì sao cậu nhiệt tâm như vậy, không tiếc đắc tội ác quỷ?"
Diệp Tiểu Mộc gãi đầu,"Tôi cũng không biết nói sao, tôi chỉ là muốn biết rõ chân tướng của sự tình, có thể giúp một cái thì giúp một cái."
Lưu lão đầu nhìn ánh mắt của hắn có chút thay đổi, hít hai hơi thuốc, nói: "Đi một chuyến nào."
Trên đường đi, Lưu lão đầu nói với hắn: "Nghe những lời lúc nãy cậu nói, nếu không phải tiểu tử nhà ngươi khoác lác, cậu can đảm như vậy thật tốt, có tư chất làm pháp sư."
"Làm pháp sư cái gì, bây giờ là thời đại nào rồi."
"Thời đại nào cũng cần có người tróc quỷ hàng yêu!"
Lưu lão đầu cảm thán thở dài, nói: "Cũng phải a, tu đạo quá cực khổ, lại nguy hiểm, con nhà người bình thường nếu như không phải đi vào đường cùng, cũng không ai muốn làm nghề này."
Diệp Tiểu Mộc hỏi: "Còn ông thì sao?"
"Khi ta còn bé, đó vẫn là xã hội cũ, trẻ con trong nhà không có cơm ăn, nhà ta mới đưa ta đến ở trong đạo quan, ta lớn lên ở đó, dĩ nhiên là làm đạo sĩ rồi, những pháp sư trong quá khứ, không nằm ngoài hai loại, một là giống như ta vậy trong nhà không có cơm ăn, đưa đến tự viện đạo quan, tốt xấu cũng có được một phần cơm để ăn, nhưng mà loại này, tự viện trong quá khứ còn phải lựa chọn, tư chất không hợp cách sẽ không nhận. Còn loại kia chính là cô nhi, không cha không mẹ, từ nhỏ được sư phụ thu dưỡng. Quá khứ a, ai cũng khổ, không giống những hài tử các cậu, từ nhỏ đã có cha mẹ nuông chiều..."
Nói đến đây quét mắt nhìn Diệp Tiểu Mộc, thấy hắn biểu tình sai sai, nghĩ đến hắn đại khái là tức cảnh sinh tình, nói: "Tiểu tử cậu từ nhỏ đã không cha, cũng là một hài tử số khổ."
Diệp Tiểu Mộc trầm mặc chốc lát, lặng lẽ nói: "Tôi thà là ông ta đã chết, hoặc là ly hôn với mẹ tôi, chí ít không hề có niệm tưởng. Nhưng bây giờ... vạn nhất ngày nào ông ta trở về, tôi cũng không biết đối mặt thế nào."
Về cha mình, từ nhỏ hắn đã hỏi mẹ, nhưng lần nào mẹ cũng trả lời là khi hắn còn bé phụ thân đã đi xa, sẽ không trở về nữa. Về hắn hết thảy đều không muốn nhiều lời, đến tên cũng không nói.
Sau khi lớn lên, Diệp Tiểu Mộc cảm thấy được trong chuyện này tất có duyên cớ, bằng không không lý nào giấu diếm mình kín như vậy, hắn cũng thử tìm Tuyết Kỳ và mẹ nuôi hỏi thăm, nhưng đối với chuyện này họ đều kiêng kị vô cùng, ngậm miệng không nói chuyện. Bạch Y Nhiễm nằm trên giường bệnh, trên vị trí đôi mắt băng gạc trắng. Lưu lão đầu nghiêm túc đứng ở bên giường, nhẹ nhàng cầm lấy tay trái Bạch Y Nhiễm, kiểm tra một phen, gật đầu nói: "Âm khí vào cơ thể, quỷ này khá lợi hại a."
Phụ thân Bạch Y Nhiễm nói: "Đại sư, dùng cái gì để thấy được?"
"Đừng gọi ta là đại sư, ta chỉ là một phương sĩ." Lưu lão đầu chỉ vào tay của Bạch Y Nhiễm nói rằng: "Hết thẩy người bị âm khí vào cơ thể, trong thân thể sẽ sản sinh dị thường, móng tay là bằng chứng tốt nhất, ngươi xem đứa trẻ này móng tay có màu xanh, âm khí trong cơ thể quá nặng."
Hai người nhìn lại tay Bạch Y Nhiễm, quả nhiên năm móng tay tất cả đều hiện lên màu xanh.