Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3092 - Chương 3098: Nhập Thân (3)

Chương 3098: Nhập Thân (3) Chương 3098: Nhập Thân (3)Chương 3098: Nhập Thân (3)

Đã khuya lắm rồi, lầu túc xá đã khóa cửa, bây giờ đi về cũng không còn kịp rồi, Diệp Tiểu Mộc quyết định ở khách sạn, vốn dĩ Bạch Hồng Binh muốn thuê cho hắn một phòng, Diệp Tiểu Mộc không muốn lãng phí, kêu hắn thuê phòng hai giường, ở cùng với Lưu lão đầu.

Bạch Hồng Binh đưa bọn họ đến khách sạn, ước định sáng mai tới đón bọn họ, liền quay về bệnh viện. Lưu lão đầu phát hiện khách sạn này còn có bồn sauna, vì vậy lôi kéo Diệp Tiểu Mộc đi tắm rửa, lão gia tử thấy có dịch vụ xoa bóp Dương Châu sư phụ, nhất định đòi thử, Diệp Tiểu Mộc thật sự sợ hắn chết ở trong bồn tắm, kết quả lão gia tử rất hưởng thụ.

Lúc trở về phòng nằm nghỉ, Diệp Tiểu Mộc vốn đã ngủ rồi, kết quả Lưu lão đầu lôi thuốc lá ra hút, khiến cho cả phòng toàn khói thuốc, khiến hắn sặc mà tỉnh ngủ.

"Tiểu Diệp tử, cậu có muốn làm pháp sư không?" Lưu lão đầu nghe thấy hắn ho khan, biết hắn tỉnh, hỏi.

"Pháp sư?" Diệp Tiểu Mộc thoáng cái cơn buồn ngủ tiêu thất rất nhiều, lập tức cười cười, nói: "Cứ như tôi thì có làm được không?"

"Cậu cho rằng tôi đùa giỡn với cậu?"

Lưu lão đầu ngồi ở đầu giường, cố sức hút thuốc lá, híp mắt nhìn hắn, biểu tình có chút nghiêm túc.

"Cậu hồn lực cường đại, khác hẳn với thường nhân, tuổi còn trẻ trung, xử việc không sợ hãi, gặp quỷ cũng không phải rất sợ, quả thực tài năng tu đạo trời sinh, chỉ cần cậu bỏ công sức, chịu khó tu luyện, tương lai cho dù là lĩnh thiên sư bài vị, cũng không phải không có khả năng, tiểu tử cậu suy tính một chút đi ?"

"Ông nói những lời này... với tôi mà nói quá xa vời." Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút,"Tôi là một học sinh trung học, sắp tới sẽ thi tốt nghiệp, tuy rằng thành tích không phải tốt, nhưng mục tiêu cũng là thi đậu đại học, tương lai có thể tìm một công việc tốt... Ông nói những chuyện tróc quỷ hàng yêu này, cảm giác không phải cùng thế giới với tôi a."

"Cậu cảm giác không cùng một thế giới, nhưng người ta liên tục thay đổi phải không, mấy ngày trước cậu còn chưa tin trên đời có quỷ, hiện tại thế nào, ngày mai cậu sẽ phải tham gia hành động tróc quỷ, đó không phải là biến hóa sao?"

Diệp Tiểu Mộc thoáng cái sửng sốt, hồi tưởng việc trải qua mấy ngày nay của mình, đích xác, thế giới quan bị phá vỡ đến long trời lỡ đất. bọn ta rất nhiều người không có học thức, không quan hệ tới tu đạo, là nguyên nhân thời đại, nói chi xa, ngay cả bổn gia nhà cậu —— đạo thần Diệp Thiếu Dương, hắn không phải là một sinh viên đại học sao."

Diệp Tiểu Mộc cười khúc khích hai tiếng, nói: "Vậy trước tiên chờ tôi thi lên đại học đã, tháng sau sẽ thi tốt nghiệp trung học, giai đoạn này không dám trễ nãi."

"Được, nghỉ hè ta dạy cho cậu mấy chiêu, xem cậu có hứng thú hay không." Lưu lão đầu cười gian, tựa hồ so với hắn còn chờ mong hơn.

Một già một trẻ hàn huyên một hồi, Lưu lão đầu đã ngủ, ngáy lên.

Diệp Tiểu Mộc bị ồn phải bưng kín lỗ tai, sau nửa đêm mới ngủ.

Hắn mơ thấy một giấc mộng, trong mộng, bản thân biến thành một cô bé, hoặc chỉ là đi theo sau lưng nó nhìn mà không cử động, cứ hành động theo hành động của nó.

Đó là một hồ nước to lớn, giống như một chiếc gương được khảm vào trong núi, trên mặt hồ yên tĩnh vịt hoang và thuỷ điểu đang chơi đùa, tiểu cô nương ngơ ngác đứng dưới bóng một gốc cây ngô đồng khổng lồ ở bên hồ, đờ đẫn nhìn bóng cây.

Dương quang rất nóng, chiếu vào trên da rất đau, nó chỉ có thể trốn ở dưới bóng cây, cảm giác đỡ hơn một chút.

Nó đờ đẫn bên hồ nước, trong đầu là nhất mảnh hỗn độn, không biết mình từ đâu tới đây, cũng không biết mình đang đợi cái gì.

Một ngày đêm, cứ như vậy qua đi.

Diệp Tiểu Mộc có thể cảm nhận được tâm tình của nó, cô độc và mờ mịt.

Đến buổi tối, thái dương xuống núi, đêm tối phủ xuống, nó cảm giác thoải mái rất nhiều, từ dưới bóng cây đi ra, đi tới bên hồ.

Trên mặt hồ yên lặng bắt đầu xuất hiện cuộn sóng, vịt hoang và thuỷ điểu cũng không biết đi nơi nào, nước cũng biến thành tanh hôi, từng đợt từng đợt sóng đánh vào bên bờ.

Mỗi khi một đóa hoa sóng nổi lên, đều có một gương mặt, giấu ở giữa hoa sóng, mang theo các loại biểu tình, hòa trộn vào nhau.

Bên hồ hình như bắt đầu náo nhiệt lên, từng đạo nhân ảnh, xuất hiện ở trong sơn cốc, có kẻ đang khóc, có kẻ đang cười, có kẻ đang ca hát, nhưng nhiều hơn là những kẻ đang châu đầu kề tai nói gì đó.

Tiểu cô nương quan sát bên đó, trong những người này, nam hầu như tất cả đều ăn mặc quần áo lao động, nữ còn có hài tử, mặc cái gì đều có, Đối với những người này, tiểu cô nương vừa cảm thấy hiếu kỳ, vừa hơi sợ.

Đột nhiên, một đứa bé phát hiện ra nó, vươn một tay chỉ vào nó, vừa phát sinh tiếng thét chói tai.

Tất cả mọi người dừng lại động tác, nhìn lại nó, tiếp theo, bọn họ tất cả đều cất bước đi tới phía nó. .

Tiểu cô nương có chút sợ, hơi lui về phía sau, bất tri bất giác, nó phát hiện mình đã đứng ở giữa hồ nước, đầu ngọn sóng đi qua thân thể mình, dường như cũng không có đụng tới cái gì, chính nó cũng không cảm giác được tồn tại của hoa sóng.

Trong nháy mắt này, nó mới biết mình là trong suốt.

Tựa như nó đã hiểu ra điều gì.

Những người đó cũng đều đã đi tới, giống như nó vậy, trực tiếp đi từ trên nước qua, bao vây quanh nó, dò xét nó.

Nó rất sợ, nó ngồi chồm hổm xuống, hai tay ôm lấy đầu gối.

Hai tay... Mình không phải là chỉ có một tay sao, từ đâu tới hai cái tay?

"Ngươi sợ sao?"

Một thanh âm vang lên sau lưng nó, nghe rất ôn hòa.

Tiểu cô nương quay đầu lại, thấy một nam tử tuổi còn trẻ, đứng ở trên nước, vẻ mặt nụ cười ấm áp.

"Không phải sợ, ta sẽ không làm thương tổn ngươi."

Nam tử vươn một tay về phía nó.

Hắn cười rất ôn hòa, là người đáng tín nhiệm đây.

Tiểu cô nương do dự, không nắm tay hắn, thế nhưng đứng dậy di tới bên cạnh hắn.

"Bọn họ, là tới đón ngươi." Nam tử đặt đầu đặt lên trên đầu nó, vuốt tóc của nó,"Từ hôm nay trở đi, ngươi chính là người của chúng ta, hoan nghênh ngươi gia nhập gia đình của chúng ta."

Cái này... gia đình?

Tiểu cô nương mê hoặc nhìn hắn.

"Xem ra ngươi còn chưa mở thiên thính." Nam tử nâng tay phải lên, ngón tay cái ấn một cái xuống giữa hai hàng lông mày trên trán nó, phảng phất một đạo bạch quang từ trước mắt hiện lên.

Trong nháy mắt, rất nhiều ký ức bỏ thêm vào trong óc, nó nhớ lại nhân einh naắn ndủi Ủa mình: efñnd nhớ lai †ai sao mình lai ở chỗ nàv. Mình đã chết rồi.

Tiểu cô nương ngồi chồm hổm dưới đất khóc.

Nam tử trẻ tuổi dùng một tay vỗ bả vai của nó, an ủi.

Qua hồi lâu, nó ngừng khóc, lúc đứng lên, trong hai đôi mắt huyết hồng tràn đầy cừu hận.

Nó không để ý đến bất luận kẻ nào, cũng không còn sợ bọn họ nữa, đi xuyên qua bọn họ, dựa vào ký ức đi tới dưới cây ngô đồng bên hồ, nhìn gò đất cao nửa thước nổi lên dưới cây kia, dùng hai tay đào xới, tay lại trực tiếp đi xuyên qua cồn cát, cái gì cũng không nắm được.

"Ngươi hồn lực quá yếu, không nắm được bất kỳ vật gì."

Nam tử trẻ tuổi không biết lúc nào đi tới phía sau nó, đưa tay nhặt một nhánh cây lên, bới gò đất ra.

Một chiếc váy liền thân màu đỏ, ở giữa bọc thứ tròn tròn.

Tiểu cô nương lúc này mới ý thức được, trên người mình mặc váy đỏ khi đến đây.
Bình Luận (0)
Comment