Chương 3099: Lại Bàn Thanh U Cốc (1)
Chương 3099: Lại Bàn Thanh U Cốc (1)Chương 3099: Lại Bàn Thanh U Cốc (1)
Sau khi cành cây bới y phục ra, bên trong là một cái bình rất lớn, trong bình chứa một hài tử xấu xí, chỉ có nửa người, một chân và một tay, mặt cũng có là một khối tàn lụi, thực xấu xí không nói lên lời.
Đây chính là mình a...
Tiểu cô nương nhìn thấy bản thân xấu xí, nức nở lên, qua hồi lâu, nó lau khô nước mắt, quay đầu nhìn nam tử trẻ tuổi, nói rằng: "Ta muốn báo thù, kêu ta làm gì cũng được."
"Ngươi không cần nỗ lực cái gì, chúng ta là người một nhà." Nam tử trẻ tuổi xoay người lại phía đám đông đang vây tụ, phất phất tay, đoàn người cùng nhau gật đầu thăm hỏi tiểu cô nương, cả đám đều thiện ý mà cười hữu hảo.
Tiểu cô nương cảm giác mình rất may mắn.
"Ở đây mỗi người đều có tên, ngươi tên gì?" Nam tử trẻ tuổi hỏi.
"Ta... Không có tên."
Nam tử trẻ tuổi quan sát nàng, nói: "Ngươi ăn mặc váy đỏ, gọi ngươi là Hồng Hồng nha."
Hồng Hồng, thật tốt, mình có tên rồi.
Hồng Hồng ngẩng đầu, cười với hắn.
Nam tử trẻ tuổi kéo tay nó, mang nó đi vào trong hồ nước, hồ nước tự mở ra một con đường, Hồng Hồng đi theo sau nam tử trẻ tuổi, đi hướng tới đáy hồ...
Sau đó, trong đầu Diệp Tiểu Mộc lại xuất hiện một vài cảnh tượng, là Hồng Hồng cùng một đám con nít chơi đùa ở bên hồ, nói chuyện với từng người, mọi người y hệt như người một nhà.
Hắn còn nhìn thấy một khối lớn nham thạch ở giữa đáy hồ, có một cái động đen kịt, từ bên trong không ngừng chảy ra khí tức màu đen, Hồng Hồng và quỷ hồn tất cả lớn nhỏ, dưới sự hướng dẫn của thiếu niên tham lam mà hút lấy.
Từ chỗ sâu trong huyệt động, không ngừng truyền đến tiếng rít gào gì đó, hắn có thể cảm nhận được nỗi hiếu kỳ và bản năng sợ hãi trong lòng Hồng Hồng, thiếu niên kia đã cảnh cáo bọn họ, tuyệt đối không thể vào huyệt động vực sâu kia...
Lúc tỉnh lại, trời đã sáng, Diệp Tiểu Mộc cảm giác đầu căng lên, hình như mới vừa đi vào một hồi lao động trí óc cường độ cao. Hóa ra mình nằm mơ cả đêm, đều là có liên quan đến tên nữ quỷ đó!
"Tiểu tử cậu sao vậy?" Lưu lão đầu đã rời khỏi giường, đang đánh răng, thấy Diệp Tiểu Mộc hai mắt đăm đăm ngồi ở trên giường, thò đầu hỏi một câu.
Diệp Tiểu Mộc đem chuyện tình mình mơ được kể hết một lượt, Lưu lão đầu nghe xong, sắc mặt ngưng trọng, ngậm bàn chải đánh răng đi tới trước bệ cửa sổ, kiểm tra một chậu hoa nhỏ tối hôm qua đặt ở trên bệ cửa sổ, vùng xung quanh lông mày nhất thời giãn ra, cười nói với Diệp Tiểu Mộc: "Không liên quan tới, tám phần mười là tiểu tử cậu ngày hôm qua sợ hãi, gặp ác mộng."
"Ông xác định như vậy?"
"Đương nhiên, thử vĩ thảo này có thể cảm nhận được âm khí, ta cố ý đặt ở trên bệ cửa sổ, chỉ cần có tà vật vào nhà, lá cỏ này sẽ biến thành màu trắng, phải hơn nửa ngày mới bị nhạt màu. Điều này chính là tuyệt đối chưa bao giờ sai, cho nên đừng suy nghĩ nhiều."
Thật là như vậy?
Diệp Tiểu Mộc nhìn lá cây màu tím mà ngẩn người, những gì trải trong mộng rõ ràng ở trước mắt, lẽ nào tất cả đều là tự mình tưởng tượng ra?
Diệp Tiểu Mộc đối với trí tưởng tượng của mình biểu thị hoài nghỉ cường liệt.
Nhưng Lưu lão đầu đã nói không có, hắn cũng không suy nghĩ nhiều.
Rửa mặt xong, Bạch Hồng Binh cũng tới rồi, dẫn bọn hắn đi xuống lầu ăn điểm tâm, vừa thấy mặt đã vui vẻ nói cho bọn hắn biết, Bạch Y Nhiễm khá hơn nhiều rồi, tối hôm qua sau nửa đêm đã thanh tỉnh, sáng sớm còn ăn được một chén cháo.
Diệp Tiểu Mộc nghe tin tức đó cũng rất vui vẻ, âm thầm tự nói với mình, nhất định phải giúp Bạch Y Nhiễm giải quyết hết nữ quỷ dây dưa kia.
Thế nhưng, nghĩ đến chuyện tao ngộ "Hồng Hồng", Diệp Tiểu Mộc trong lòng cũng có chút không đành lòng.
Bạch Hồng Binh tìm một người thân thích hỗ trợ theo dõi Bạch Y Nhiễm, tự mình lái xe tới, muốn đích thân đưa bọn họ đi Thanh U Cốc —— hắn là đương sự, kiên trì muốn đi theo cùng.
Lưu lão đầu cũng không phản đối, lúc lái xe, hắn móc ra một thanh kiếm gỗ đào buộc chỉ đỏ, kêu Bạch Hồng Binh buộc ở trên tay, đây là hắn tự mình làm, tuy rằng pháp lực không được tốt lắm, nhưng có chút ít còn hơn không.
Diên Tiểu Môêc cñna muến đồi mêt cái: nhưng bị Lưu lão đầu báo cho biết dây chuyền kê huyết ngọc trên người của hắn còn tốt hơn cái này mười lần.
Vừa lái xe, ba người vừa thảo luận địa phương gọi là Thanh U Cốc này.
Bạch Hồng Binh đi ra từ trấn nhỏ này, biết không ít tình huống bên trong, nói cho Diệp Tiểu Mộc hai người, những lời đồn đãi bên ngoài hơn phân nửa là đoán mò, Thanh U Trấn không phải là cái gì nhà máy năng lượng nguyên tử ngầm, cũng không phải loại công binh xưởng chế tạo máy bay đại pháo như mọi người tưởng tượng, mà là một xưởng tỉnh công máy móc, chủ yếu là hợp tác với quân đội, chế tạo nghỉ khí và thiết bị quân dụng.
Nhà máy hóa chất cấp bậc rất cao, ở thời điểm huy hoàng nhất là thập niên tám mươi, nhà máy rất lớn, đến công nhân và người nhà có hơn vạn người. Bởi vì xưởng ở vùng núi, xuất nhập thập phần bất tiện, nên mới ở khu phụ cận xưởng khởi công xây dựng rất nhiều kiến trúc tương quan, bệnh viện, trường học và một số cơ cấu dân sinh đều có, thành một thôn trấn quy mô không tệ.
Trấn trên còn có trường kỹ thuật, con cái công nhân trong xưởng giả như không thi nổi cao trung hoặc đại học trọng điểm phía ngoài, hơn phân nửa sẽ đi học trường kỹ thuật ngay trấn trên, ra trường trực tiếp phân phối đến làm việc trong xưởng.
Về phần kiến trúc ngầm trong lời đồn, trên thực tế, là năm đó để hưởng ứng hiệu triệu "Đào động sâu, tích nhiều lương" mà tu kiến hầm trú ẩn có thể chứa nạp vạn người.
Lúc đó dùng mất mấy năm, hầu như muốn đào rỗng cả ngọn núi, lúc Bạch Hồng Binh được vài tuổi, công trình này đình chỉ, sau đó rất nhiều chuyên gia tới, đến hiện trường thăm dò, sau này những khoa học gia mặc áo bluose trắng từ phần đất bên ngoài tới càng ngày càng nhiều, mỗi ngày xuất nhập hầm trú ẩn, có người nói thành lập sở nghiên cứu ở bên trong, về phần nghiên cứu cái gì, cũng không ai biết.
Lúc đó Bạch Hồng Binh còn nhỏ, không biết chuyện gì xảy ra, nhưng có nghe được đôi câu vài lời từ bậc phụ mẫu nói chuyện với nhau, hình như là ở trong núi đào được vật gì kỳ quái, những chuyên gia từ bên ngoài tới chính là để nghiên cứu vật kia.
Một đoạn thời gian sau đó, phía xưởng không ngừng điều công nhân đi vào làm việc, nhưng mà bọn hắn không có tiến nhập sở nghiên cứu chân chính, mà là phụ trách đào hang, từ một huyệt động vốn đã rất sâu không ngừng khai thác xuống phía dưới.
Bạch Hồng Binh sau này có hỏi qua phụ thân, cũng biết một ít tình bốn phương thông suốt, bọn họ phụ trách đả thông, là đường dẫn của một mạch nước ngầm.
Nói đơn giản chính là trong quá trình đào động, phát hiện một mạch nước ngầm khổng lồ, thủy lượng thập phần dư thừa, nhưng giấu ở sâu hơn mười mét dưới đất, sau khi chuyên gia giám định, đề ra một kế hoạch chính là khai động ở trong núi, đưa mạch nước ngầm dẫn tới trên mặt đất, ở trong sơn cốc hình thành một đập chứa nước quy mô lớn, vốn dĩ vùng phụ cận cũng bởi vì thiếu nước mà nông nghiệp lạc hậu, nếu có một đập chứa nước như thế tồn tại, chí ít có thể tưới được cho vài trăm dặm đồng ruộng...
Nói đến đây, Bạch Hồng Binh quay đầu trùng Diệp Tiểu Mộc cười cười,"Nghe có chút hoang đường đúng không, hiện nay như chúng ta đã biết, tiến hành thay đổi những gì liên quan đến nước ngầm, sẽ sản sinh ảnh hưởng lớn vô cùng đối với hoàn cảnh tự nhiên chung quanh, phải phi thường thận trọng, ít nhất phải trải qua nhiều lần luận chứng, còn cần có kế hoạch chu đáo. Nhưng thời đại kia, căn bản không nghĩ nhiều như vậy, một công trình lớn như vậy, thời gian mấy tháng đã được xác nhận đồng thời khai công.