Chương 3103: Mưu Mẹo Nham Hiểm (1)
Chương 3103: Mưu Mẹo Nham Hiểm (1)Chương 3103: Mưu Mẹo Nham Hiểm (1)
Diệp Tiểu Mộc đã sớm cầm một nắm tiền Ngũ đế Lưu lão đầu cho, ném qua hướng lão thái thái, toàn bộ đánh vào trên đầu bà, két két bốc lên khói xanh. Lão thái thái kêu quái một tiếng té vào trong phòng.
Đây là cái quái gì vậy a!
Diệp Tiểu Mộc liều mạng chạy về phía trước, đột nhiên, phía sau truyền đến một tiếng hô hoán quen thuộc: "Tiểu Mộc!"
Là giọng nói của mẫu thân!
Không không không, nhất định là quỷ.
"Tiểu Mộc, là mẹ a, là mẹ con đây... Mẹ bị người ta bắt tới nơi này, mau cứu mẹ a!"
Tiếp theo là một trận thống khổ rên rỉ.
Diệp Tiểu Mộc muốn quay đầu lại liếc mắt nhìn đến tột cùng, đột nhiên nghĩ đến lời căn dặn của Lưu lão đầu, nghìn vạn lần không nên quay đầu lại!
Lưu lão đầu trước đây cũng đã nói với hắn, trên thân người có ba ngọn đèn đèn, đỉnh đầu và hai bờ vai đều có một ngọn đèn, một khi quay đầu lại, đèn sẽ bị tắt mất một cây, dương khí yếu bớt, quỷ sẽ có thể bám lên người.
Nghĩ vậy Diệp Tiểu Mộc lập tức tỉnh táo lại, mẹ không thể nào tới nơi này, nhất định là giả, giả thôi.
Hắn cắn răng tiếp tục đi về phía trước.
"Mẫu thân" đi theo phía sau, vừa rên thống khổ, vừa nói cho hắn biết mình đến tìm hắn, hôm nay hai chân bị thứ gì vô hình giữ chặt lấy, kêu hắn chờ mình...
Tuy rằng hắn đối với này biểu hiện này hoài nghỉ nghiêm trọng, nhưng cái này đích thật là giọng nói của mẹ, tiếng kêu thân tình này làm cho người ta đặc biệt dễ mất lý trí.
Diệp Tiểu Mộc bước chân càng ngày càng chậm, nội tâm cũng giằng co.
Vạn nhất thật sự là mẫu thân, quay đầu lại liếc mắt nhìn, chỉ nhìn một cái thôi...
Tuyệt đối không được, giả như không phải mẫu thân, như vậy mình sẽ chết chắc...
Đột nhiên phía sau truyền đến một tiếng thét chói tai của mẫu thân, hình như bỉ naã trên mặt đất. Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên quay đầu lại, thấy được một cô bé, đứng ở giữa không trung, đang cười với mình, sau đó nhào xuống tới.
"Lục Vi, sao em lại ở chỗ này?"
Ở trong một căn nhà sáng đèn, Bạch Hồng Binh cuối cùng cũng đuổi kịp Lục Vi, Lục Vi đứng ở góc tường, xoay lưng lại, bụm mặt, thấp giọng khóc thút thít.
"Lục Vi?"
Bạch Hồng Binh đi tới phía sau cô, vươn một tay đặt trên bả vai cô, Lục Vi đột nhiên quay đầu, đưa tay lột khẩu trang xuống.
Lại là mặt của một nam nhân.
"Ngươi, là ngươi, Phùng Kiến An!" Trên thân thể Lục Vi, lại là mặt của Phùng Kiến An.
"Rất bất ngờ sao?"
Thanh âm của một tiểu cô nương, vang lên ở sau người. Bạch Hồng Binh bỗng nhiên quay đầu lại, chính là đứa con gái còn chưa có tên kia, nó mặc váy màu đỏ, nhìn như một con búp bê, mắt cũng rất to, thập phần khả ái.
Nó chắp hai tay sau lưng, nhảy tới trước mặt của Phùng Kiến An.
Phùng Kiến An lập tức khom lưng đối mặt nó.
Tiểu cô nương nắm tóc Phùng Kiến An, cố sức kéo ra, tựa như muốn kéo da đầu xuống.
Phía dưới da đầu, ngay sau ót của hắn, còn có gương mặt nữa!
Gương mặt này mới là Lục Vi, mắt liếc nhìn Bạch Hồng Binh, vẻ mặt nhăn nhó mà dữ tợn, trong miệng phát ra thanh âm nức nở, tựa như mình đang chịu đựng thống khổ lớn lao.
Tiếp theo toàn thân run rẩy, chậm rãi ngã trên mặt đất, thân thể co lại, tới lần thứ hai bung ra, biến thành bốn tay và bốn chân, ép lại cùng một chỗ.
Nhìn qua giống như là hai chân Lục Vi quấn lên hông của Phùng Kiến An, hai tay cũng đưa tới sau đầu hắn, như hai người chẳng phân biệt được ta ngươi đang ôm lấy nhau.
Nhưng bọn hắn cũng không phải ôm lấy nhau, mà là... dính chùm lấy nhau.
Một lớp da phủ lên tứ chi hai người, ai đều không thể di động, như là một con quái vật mập mạp. Bạch Hồng Binh trực tiếp khom lưng ói ra.
"Ngươi thấy gớm ghiếc sao?"
Tiểu cô nương chắp hai tay sau lưng, quẹo đầu nhìn hắn, bộ dạng thiên chân vô tà.
"Không... đây là giả, giả..." Bạch Hồng Binh theo bản năng lui về phía sau, hai chân lại không đứng vững, đặt mông ngồi trên mặt đất.
"Đã bao lâu rồi ngươi không gặp bọn họ? Nói thật với ngươi, ta đã sớm bắt được bọn họ."
Tiểu cô nương đi tới, vỗ vỗ trên đầu quái vật kia, cười càng lúc càng to, mà quái vật cước bộ tập tễnh kia chỉ có thể phát ra tiếng nỉ non thống khổ.
"Bọn họ nếu như thích làm phẫu thuật cho trẻ sinh đôi dính liền, vậy hãy để cho bọn họ cũng làm trẻ sinh đôi dính liền là được rồi... Lúc ta giết bọn họ, đem hồn phách của bọn họ phong ấn trong thân thể, sau đó ép vào với nhau... như vậy bọn họ triệt để không thể chia tách nhưng hồn phách của bọn họ vẫn là hoàn chỉnh."
Nó đi tới nắm lấy tóc của người dính liền, để mặt Lục Vi quay về phía Bạch Hồng Binh, lạnh lùng nói: "Mau nhìn đi, người chồng ngươi mong nhớ ngày đêm đã tới, ngươi không muốn nói gì với hắn sao?"
Lục Vi hé miệng, phát ra liên tiếp âm phù khó hiểu, nhưng ánh mắt cô nhìn Bạch Hồng Binh, lại tràn đầy hổ thẹn và ưu thương.
"Hiện tại, bọn họ là một thú cưng của ta."
Tiểu cô nương nói, đá một cước trên bụng người dính liền, quái vật té trên mặt đất, bởi vì tứ chi đều đang vận động theo hướng ngược lại, trên mặt đất nửa ngày cũng đứng lên được, lăn lộn vụng về.
Không...
Bạch Hồng Binh bò dậy, quỳ trên mặt đất, hai tay xé tóc của mình, cầu khẩn nói với tiểu cô nương: "Van cầu ngươi không nên như vậy, cô ấy dù sao cũng là mẹ của ngươi..."
"Mẹ?" Ngón tay tiểu cô nương đặt ở bên môi, như có điều suy nghĩ nhìn Lục Vi, nói: "Mẹ." sau đó nói với Bạch Hồng Binh,"Ngươi là cha ta."
"Các ngươi là phụ mẫu ta!"
Hai mắt nó đột nhiên sung huyết, lạnh lùng nói: "Các ngươi xứng làm phụ mẫu ta sao! Các ngươi sinh ta ra, cuối cùng lại vì nữ nhi kia của các ngươi mà giết ta, các ngươi cũng xứng làm phụ mẫu ta sao!"
Nó chậm rãi đi tới phía Bạch Hồng Binh,"Ta hận mẫu thân của ta và đối với ngươi, còn có hảo tỷ tỷ kia của ta, ngươi nghĩ rằng ta buông tha các ngươi sao, ta chỉ là cho các ngươi sống thêm vài năm, để tình cảm dành cho nhau của các ngươi càng sâu hơn, rồi mới cố tình chia la các ngươi, ngươi ở nơi này đợi đi, chờ ta đi bắt nữ nhỉ bảo bối của ngươi, dằn vặt cô ta ngay trước mặt ngươi!"
"Đừng mài!"
Bạch Hồng Binh tuyệt vọng kêu, nỗ lực ngăn cản nó, nhưng bị nó vỗ một cái nàng lên trên ót, toàn thân lập tức không nghe sai sử.
Đúng lúc này, bên ngoài đột nhiên truyền đến tiếng bước chân: "Bạch Hồng Binh, ngươi có ở bên trong không, Bạch Hồng Binh?"
Là thanh âm của Lưu lão đầu.
"Ta đây! Đạo trưởng cứu ta!" Bạch Hồng Binh như chộp được một cái phao cứu mạng, thất thanh hô lên.
"Đúng là tên âm hồn bất tán!"
Tiểu cô nương phi thân khỏi ngôi nhà, lập tức thấy Lưu lão đầu, phẫn nộ quát: "Ngươi cùng ta nước giếng không phạm nước sông, vì sao nhiều lần đến làm hỏng chuyện của ta."
Lưu lão đầu ngậm tẩu thuốc, cười nói: "Có trách thì trách lão đạo tham lam, cầm tiền của người ta, làm người phải có chút đạo đức nghề nghiệp đúng không?"
"Há, chỉ sợ ngươi có mạng kiếm tiền không có mạng tiêu tiền!"
Bóng người tiểu cô nương nhoáng lên, làm bộ nhào tới Lưu lão đầu, một giây sau, bóng người cách không xuyên tới, thình lình xuất hiện trước mặt Lưu lão đầu, hai tay đưa ra bóp cổ hắn.
Lưu lão đầu đang ở ngậm tẩu thuốc, cố sức thổi một hơi, một đoàn hỏa tỉnh lớn từ trong đám khói bay ra ngoài, rơi lên trên mặt tiểu cô nương.