Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3098 - Chương 3104: Mưu Mẹo Nham Hiểm (2)

Chương 3104: Mưu Mẹo Nham Hiểm (2) Chương 3104: Mưu Mẹo Nham Hiểm (2)Chương 3104: Mưu Mẹo Nham Hiểm (2)

Tiểu cô nương kêu thảm một tiếng, lập tức lui về phía sau.

Lưu lão đầu nhất chiêu đắc thủ, đâu để nó thối lui, hai tay nhắc lên, lấy một sợi chỉ đỏ từ phía sau quàng lấy cổ nó, sợi dây đỏ đã được ngâm máu chó mực qua bốn mươi tám ngày, lại được bôi chu sa, tuyệt không phải một tiểu quỷ tu vi mười mấy năm có thể đối phó, lập tức một đạo hồng quang hiện lên, khiến thân thể nó bắn tới phía trước.

Lưu lão đầu thuận thế vừa lôi kéo vừa xoay chuyển, để sợi dây đỏ quấn một vòng trên cổ nó, cố sức kéo trở về, tiểu cô nương kêu thảm một tiếng, bị tứm bắt trên mặt đất.

Lưu lão đầu thuận thế xoay người một cái, nhanh chóng đem sợi dây đỏ đánh một pháp kết, không ngừng nghỉ rút ra kiếm gỗ đào, ghim xuống mặt tiểu cô nương.

Đấu pháp với tà vật, phải liền mạch lưu loát, tuyệt không được dừng lại, để tà vật có cơ hội nghỉ ngơi, hơn nữa Lưu lão đầu lòng biết rõ, tiểu nữ quỷ này tu vi kỳ thực không thua kém gì mình, chủ yếu là chưa trải qua thực chiến, bị mình đánh úp, bây giờ cần âm thầm giết chết nó, để nó đào tẩu thì rất phiền toái.

Kiếm gỗ đào vừa định đâm xuống, đột nhiên sau đầu thổi tới một trận gió lạnh.

Lưu lão đầu phản ứng cũng nhanh, đưa kiếm gỗ đào lên cản lấy.

"Răng rắc!"

Kiếm gỗ đào bị bẻ gẫy.

Một bóng người hiện ra thân hình, bàn tay nhấc lên một cỗ quỷ khí, chưởng về phía hắn.

"Thiên thanh địa minh, phá!"

Lưu lão đầu niết pháp quyết, đấu cùng hắn một chiêu, kết quả đối phương không bị gì, Lưu lão đầu lại bị đánh bay ra ngoài, trên mặt đất lật té ngã hai vòng, lúc đứng lên, một trận khí huyết cuồn cuộn.

Giương mắt nhìn lại, đó là một nam tử trẻ tuổi, dung mạo ngọc thụ lâm phong, nhưng ngay giữa trán lộ ra một cỗ khí hung ác nham hiểm, chân không chạm đất, trên đỉnh đầu có hắc khí quanh quẩn, nói rõ đây cũng là một tên quỷ.

Nhưng mà tu vi của hắn... mới vừa rồi một hiệp giao phong, Lưu lão đầu đã cảm nhận được, ít nhất là một lệ quỷ trăm năm trở lên, tuyệt không nhải là kẻ mình cá thể đối nhá. Lưu lão đầu đột nhiên phát hiện thân người hắn mặc áo xanh, trong tay cầm một hồn khí hình roi màu xanh, bỗng nhiên nhớ lại một nhân vật trong truyền thuyết, nói thầm: "Đạo Phong?"

"Giống sao?" Thanh y nam tử vừa nói, vừa ôm tiểu cô nương vào trong lòng, tiểu cô nương ôm cổ hắn khóc lên.

"Không trách muội, muội lợi hại hơn so với hắn, chỉ là muội không có kinh nghiệm..."

Lưu lão đầu cười ha ha,"Trang phục thì rất giống, nhưng mà ngươi còn kém xa so với hắn, ha ha ha ha, ngươi thật đúng là một nhân tài a, Đạo Phong kia là nhân gian đạo thần, ngang dọc tam giới vô địch, khí phách dũng mãnh nhường nào!"

Thanh y thiếu niên cau mày nói: "Ngươi quen biết hắn?"

"Ta chỉ là một kẻ nhỏ nhoi, làm gì có cơ hội quen biết hắn, nhưng không cần so sánh cũng biết, người như ngươi, ở trước mặt Đạo Phong, ngươi không bằng một cục phân con kiến!"

Thanh y thiếu niên giận dữ.

"Đối phó ngươi cũng là đủ rồi!"

Nói xong thả người tiến lên, huy vũ hồn khí trong tay, triển khai thế tiến công.

Lưu lão đầu khó khăn phòng thủ, đấu được mấy hiệp, bị đánh ngã xuống đất.

Thanh y thiếu niên một chân dẫm bộ ngực hắn, dùng hồn khí chỉa vào trán hắn, cười gần nói: "Ta so với Đạo Phong thế nào?"

"Ngươi chỉ là một cục phân con kiến!"

Thanh y thiếu niên hơi dùng lực, hồn khí trong tay mạnh mẽ thọc xuống phía dưới...

Phanh!

Diệp Tiểu Mộc lảo đảo một cái, ngã sấp trên mặt đất, vội vàng xoay người nhìn lại, không có gì cả, trong lòng rất là nghỉ hoặc, nhưng hắn không kịp nghĩ quá nhiều, đứng lên tiếp tục chạy về phía trước.

"Trên người tiểu tử kia, có pháp khí cường đại!"

Không nhìn thấy bóng ma, một mình hít lãnh khí.

Diệp Tiểu Mộc chạy thục mạng, đột nhiên ven đường có một người gọi tên mình, không phải thanh âm mẫu thân, nhưng nghe cũng rất quen. Diệp Tiểu Mộc quay đầu nhìn lại, chính là Bạch Y Nhiễm mặc quần áo bệnh nhân. trên mặt che kín băng ae tân tnh đi về nhía mình. Là người hay là quỷ?

Trong khoảnh khắc Diệp Tiểu Mộc phân tâm, Bạch Y Nhiễm đã đi tới trước mặt, Diệp Tiểu Mộc đánh giá, đích xác giống y như hôm qua mình gặp ở bệnh viện.

"Cậu..."

"Tôi là Y Nhiễm a, làm sao vậy Tiểu Mộc?"

"Cậu... tại sao lại ở chỗ này?"

"Tôi tới tìm các cậu a. Ngày hôm nay tôi tỉnh lại, ba nói cho tôi biết, ông muốn đưa các cậu tới nơi này, đi tìm tên nữ quỷ đó... sau khi ông đi rồi tôi rất lo lắng, nên len lén chạy ra ngoài, bao xe tới đây." Cô nhìn Diệp Tiểu Mộc lắc đầu,"Tôi biết mọi người tới làm gì, ta không thể để mọi người mạo hiểm vì mình."

Một bệnh nhân như cô, mắt không được tốt, nghe ba cô nói, chỉ có một mắt miễn cưỡng thấy được, thực sự có thể lặn lội đường xa chạy ở đây?

Diệp Tiểu Mộc biểu thị hoài nghỉ, nhưng người ta cứ đứng ở trước mặt rõ ràng như vậy, cũng không giống như là quỷ, Diệp Tiểu Mộc nhớ tới những tri thức thần quái trước kia Lưu lão đầu từng nói với mình, cho nên đưa tay nắm lấy tay của cô, là thật sự tồn tại, hơn nữa lòng bàn tay còn nóng hôi hổi, có một lớp mồ hôi.

Tám phần mười là thật.

"Đừng nói nhiều như vậy, tôi lấy được thi thể của nó rồi, chúng ta đi ra ngoài trước đi!"

Diệp Tiểu Mộc lôi kéo cô, chạy nhanh về hướng phía trước theo đường cái phương.

"Ba tôi đâu?"

"Ông... còn đang ở trong trấn, nhưng cậu yên tâm, Lưu gia đã đi cứu ông, chúng ta đi ra ngoài trước chờ bọn họ!"

Phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân sàn sạt, còn có tiếng cười quỷ dị của một nữ tử, càng ngày càng gần.

Diệp Tiểu Mộc không dám quay đầu lại, lúc này, đến sợ hãi cũng không để ý tới, lôi kéo cô tiếp tục chạy.

Sương khói càng lúc càng loãng, đường dưới chân cũng biến thành nghiêng đứng lên, Diệp Tiểu Mộc trong lòng đại hỉ, biết đây là con đường mới vừa vào trấn nhỏ không lâu. Cuối cùng cũng sắp đi ra ngoài rồi!

Từng chuỗi tiếng cười phía sau cũng càng ngày càng gần. Diệp Tiểu Mộc cổ vũ Bạch Y Nhiễm chạy nhanh lên một chút, nhưng mà, dù sao thị lực của cô không tốt, sương khói dày đặc, không cẩn thận đạp phải một cục đá, trượt té trên mặt đất.

Diệp Tiểu Mộc đưa tay qua kéo cô, đột nhiên thấy một đạo bóng trắng bay tới, chui vào thân thể của cô.

Bạch Y Nhiễm thân thể lập tức cứng ngắc, sau đó hoa chân múa tay, hai tay ôm cổ của mình, tựa như đang liều mạng nắm kéo vật gì vậy.

"Cổ của ta, Tiểu Mộc, cứu ta..."

Cô khó khăn vươn một tay cầu cứu Diệp Tiểu Mộc.

"Tôi..."

Diệp Tiểu Mộc vội vàng xoay quanh, hắn không biết phải làm như thế nào, mình không hề biết pháp thuật, bỗng nhiên nhớ lại mấy đồng tiền Lưu lão đầu cho còn dư một ít, vì vậy toàn bộ nhét vào trên người Bạch Y Nhiễm.

Kêu đau một tiếng, trên người Bạch Y Nhiễm nổi lên từng trận khói xanh, nhưng thân thể Bạch Y Nhiễm chỉ là cứng lên một hồi, lại bắt đầu giằng co, đột nhiên, Bạch Y Nhiễm quay đầu nhìn hắn, dùng một thanh âm xa lạ nói rằng: "Chỉ những vật này, cũng muốn đối phó ta!"

Cô bị quỷ bám lên người rồi...

Tiếp theo, hai tay Bạch Y Nhiễm không ngừng cào cào nơi cổ, nhưng động tác càng ngày càng chậm, mắt ngước nhìn lên trên, giống như là người vô hình đang bóp cổ của cô.

Diệp Tiểu Mộc đưa tay sờ dây chuyền trên cổ.

Lưu lão đầu không phải đã nói, pháp khí trên người mình uy lực rất lớn sao, có lẽ có hiệu quả hơn so với mấy đồng tiền kia?

Lập tức không chút do dự tháo sợi dây chuyền, đeo lên cổ Bạch Y Nhiễm.
Bình Luận (0)
Comment