Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3099 - Chương 3105: Tiểu Thiếu Gia (1)

Chương 3105: Tiểu Thiếu Gia (1) Chương 3105: Tiểu Thiếu Gia (1)Chương 3105: Tiểu Thiếu Gia (1)

Thân thể Bạch Y Nhiễm giống như bị điện giật, một đạo bóng trắng bay ra ngoài, thân thể lập tức tựu mềm nhữn.

Bạch Y Nhiễm rên rỉ một tiếng, bắt lấy tay của Diệp Tiểu Mộc, nói ra một câu khiến hắn thập phần khiếp sợ: "Tiểu Mộc ngươi đã bị lừa!"

Cái gì?

Một trận âm phong thổi tới, ném Diệp Tiểu Mộc bay ra ngoài, ngồi trên mặt đất.

"Ha ha..."

Trong gió xuất hiện một bóng người màu đen, theo gió thổi mạnh yếu mà không ngừng biến đổi hình dạng, phát ra tiếng cười líu lo quái dị.

"Cho ngươi chết được rõ ràng, tiểu tử, cô bạn gái của ngươi là do bọn ta nhập thân rồi đưa tới đây, vốn là chuẩn bị tặng làm lễ vật cho tam muội, vừa lúc phát huy công dụng, ngươi không có kê huyết ngọc, cũng chỉ có thể chết ở chỗ này."

Diệp Tiểu Mộc thoáng cái hiểu ra chân tướng.

Bạch Y Nhiễm là người thật, chỉ là, từ lúc ban đầu nhìn thấy cô, kỳ thực cô đã bị nhập thân rồi, tất cả việc làm lúc nãy, cũng là vì dụ dỗ mình, coi như là bày khổ nhục kế, lừa gạt mình đeo dây chuyền lên cổ nó, sau đó, chính mình sẽ không được bảo vệ nữa...

Mưu mẹo nham hiểm, quả nhiên đáng sợ!

Lúc trước có nghe Lưu lão đầu nói, vẫn chưa có cảm giác gì, bây giờ bản thân gặp phải, mới tràn đầy cảm xúc.

"Hì hì..."

Dưới sự điều khiển của con quỷ kia, âm phong khuếch tán ra, tạo thành một cỗ nhỏ long quyển phong, bao vây lấy Diệp Tiểu Mộc, cả người không thể động đậy.

Tiêu rồi...

"Lớp da này cũng không tệ, hay là cứ mang về trước..." Quỷ kia lẩm bẩm, nỗ lực tiến vào trong cơ thể Diệp Tiểu Mộc, đột nhiên chỉ nghe ba một tiếng, một con chim đậu trên đầu mình, gõ mạnh lên da đầu mình một cái, thiếu chút nữa tha được thiên hồn kia ra.

Quỷ này lại càng hoảng sợ, vội vàng phát ra quỷ khí, cùng con chim kỳ lạ kia bắt đầu triền đấu.

Diên Tiểu Môc hoãn lai tinh thần: định thần nhìn lai là mê† con vât đen thùi lùi như quạ đen, đang nhảy lên đạp xuống quanh một quỷ ảnh, quỷ ảnh kia tuy rằng xuất thủ vô hình, nhưng hắc điểu càng thêm linh hoạt, quỷ ảnh bận rộn nửa ngày cũng không bắt được nó.

Đột nhiên, chỉ nghe phịch một tiếng, trên người quỷ ảnh toát ra một làn khói màu đỏ, bị đánh bay ra thật xa, con hắc điểu kia lao xuống phía dưới, ghé vào trên đầu hắn, giống như cắn vật gì vậy, cố sức kéo một cái, quỷ ảnh lập tức tán đi, từ trong vết thương trên đầu toát ra rất nhiều thứ mà Diệp Tiểu Mộc thấy giống như đom đóm vậy, bay đầy trời.

"Này, Diệp Tiểu Mộc?"

Một thanh âm thanh thúy truyền đến, Diệp Tiểu Mộc quay đầu nhìn lại, nhìn thấy một muội tử tóc ngắn, cầm một cây súng lục trong tay, nòng súng còn bốc khói, cô rất tiêu sái thổi nòng súng một cái, sau đó đi tới phía Diệp Tiểu Mộc .

Cô mặc áo sơ-mi rộng thùng thình màu trắng và quần lửng màu đỏ phía dưới có hoa văn màu trắng, tóc nhuộm thành màu nâu nhạt, nhìn rất lanh lẹ tiêu sái, cô vẫy vẫy tay, con hắc điểu kia bay đến đậu trên vai cô, bộ dạng rất thành thật.

"Cậu chính là Diệp Tiểu Mộc à. Tôi nghe Vương Quốc Huy nói, chuyện này là do cậu khởi xướng"

Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên nhớ tới, Vương Quốc Huy từng nói với mình, hắn có một người bạn cùng lớp, cũng là pháp sư, bảo là sẽ liên lạc thử, nguyên lai là cô?

"Tôi là Tô Yên." Cô khẳng khái vươn tay ra, Diệp Tiểu Mộc chần chờ một chút, bắt tay cô.

"Ngày hôm qua tôi nghe Vương Quốc Huy nói về tình huống bên này, thật tò mò, vốn muốn liên lạc với cậu một chút lại phát hiện cậu không có điện thoại di động, tối hôm qua đến ký túc xá tìm cậu, cậu cũng không ở đó, không thể làm gì khác hơn là sáng sớm hôm nay tới xem một chút, vừa lúc liền thấy sương trắng tràn ngập, tôi hoài nghi gặp chuyện không may, đi thẳng qua đây, vừa lúc lại gặp phải cậu."

Cô nhíu lông mày nhìn Diệp Tiểu Mộc , đắc ý nói: "May mà tôi tới đúng lúc, cậu nhớ kỹ, cậu thiếu tôi một mạng, tương lai cậu phải trả đó."

Diệp Tiểu Mộc cười chất phác, hỏi: "Cô là pháp sư sao?"

"Đương nhiên!" Tô Yên cầm súng cầm súng vẽ vẽ trong không trung, vừa muốn mở miệng, đột nhiên xa xa nổi lên một trận cuồng phong, cuồn cuộn nổi lên đất cát và lá rụng trên đất, kéo tới phương hướng bọn họ.

"Còn có tà vật! Kê tử ngươi đi qua bên hồ nhìn xem, có đúng từ trong Hắc điểu kêu oa một tiếng, bay đi.

Tô Yên để Diệp Tiểu Mộc đứng ở sau lưng cô, nắm lấy hông của cô.

Diệp Tiểu Mộc nhìn chiếc eo thon của cô, do dự, đột nhiên cuồng phong kéo tới, Tô Yên lấy ra lá cờ hình tam giác màu đỏ viền vàng, móc lên trên chuôi gỗ dài chừng 30 cm.

Tô Yên cầm lấy chuôi gỗ, khua lá cờ, cuồng phong đến trước mặt cô, lập tức bị cắt giảm uy thế, chia làm hai cỗ, thổi qua trái phải hai bên bọn họ.

Thật thần kỳ a!

Diệp Tiểu Mộc trốn ở phía sau Tô Yên, con mắt lóng lánh nhìn một màn này, đột nhiên một cảnh tay từ sau khoát lên trên bả vai hắn, tưởng là Bạch Y Nhiễm, bản năng quay đầu lại một chút, là một mặt quỷ dữ tợn, xông tới trước mặt hắn, hà hơi thổi một cái, Diệp Tiểu Mộc trước mắt tối sầm, cái gì cũng không biết.

Tô Yên nghe được phịch một tiếng vang lên ở sau người, quay đầu nhìn lại, là Diệp Tiểu Mộc ngã xuống, một đạo quỷ ảnh đang muốn chui vào trong thân thể hắn.

"Muốn chết a!"

Tô Yên hét lớn một tiếng, muốn xuất thủ cứu, nhưng mắt thấy không còn kịp rồi.

Trong khoảnh khắc chỉ mành treo chuông, một đạo hồng quang từ đàng xa bay tới, đánh vào trên người ác quỷ, trực tiếp bay ra ngoài, sau khi rơi xuống đất, hóa thành bóng người, nhìn bốn phía một cái, tìm được người đã đánh mình.

Cũng là một cô nương?

Người này mặc một chiếc váy ren dài, giày cao gót vớ đen, như một người lớn thu nhỏ, vẻ mặt bình tĩnh nhìn mình.

Cô có nhục thân, nhưng quỷ này không cảm giác trên người cô có lấy một tỉa nhân khí, thế nhưng... tựa hồ cũng không có quỷ khí?

"Đừng ngửi nữa, chỉ bằng ngươi, không ngửi thấy khí tức của ta."

"Ngươi... ngươi là ai!"

Cô nương không để ý tới hắn, bóng người trong nháy mắt tiêu thất, một giây sau, đụng lên người quỷ này, trực tiếp liền hồn phi phách tán.

"Oạt"

Tô Yên không thể tin được hai mắt của mình, đợi khi cô muốn nhìn kỹ cô nương này thì người đã không thấy đâu. nữa!"

Thanh âm từ không trung bay tới, càng ngày càng xa.

Cuồng phong cũng tán di.

Tô Yên tìm kiếm mọi nơi, căn bản không nhìn thấy cô nương kia đi nơi nào.

"Tôi không biết cô là ai, nhưng xin cô mau cứu cha tôi!" Bạch Y Nhiễm đã tỉnh táo lại, hướng lên bầu trời lớn tiếng kêu lên,"Van cầu cô, cha tôi còn đang trong trấn, cầu xin cô đi mau cứu ông. Cầu xin cô..."

"Ừm... biết rồi, các ngươi đi mau!"

Thanh âm hoàn toàn tiêu thất.

Cười khúc khích.

Lưu lão đầu phun ra một búng máu, liếc mắt nhìn nhìn thiếu niên áo xanh kia, trong ánh mắt không ngừng tuôn ra máu, tầm nhìn dần trở nên mơ hồ...

Thiếu niên áo xanh đứng lên từ thân hắn, từ trong cơ thể hắn lôi ra hồn phách, áp súc trong lòng bàn tay, thành một đoàn đen thùi, cười nói: "Một phương sĩ nho nhỏ như ngươi, cũng đấu cùng ta, xem ta đánh ngươi vào đáy hồ, cho ngươi vạn kiếp bất phục!"

"Ca ca thật là giỏi!"

Tiểu cô nương hoan hô lên, nhảy lên ôm lấy vai thiếu niên áo xanh,"Ca ca, mau giúp ta đi thu thập kẻ trong phòng kia!"

Thiếu niên áo xanh xoay người đi vào trong, tiểu cô nương ghé vào vai hắn, hỏi: "Ca ca, Đạo Phong mà lão lỗ mũi trâu kia nói là ai vậy?"
Bình Luận (0)
Comment