Chương 3109: Kỳ Lân (2)
Chương 3109: Kỳ Lân (2)Chương 3109: Kỳ Lân (2)
Lúc lái xe tiến vào khu vực thành phố, Tô Yên đột nhiên dừng xe, đợi một hồi, một con chim màu đen bay tới, chui vào trong xe. Diệp Tiểu Mộc nhận ra là con hắc điểu đánh nhau với quỷ ở Thanh U Cốc.
"Sao bây giờ mới về!" Tô Yên mắng con chim một câu.
"Ta... Đi gặp mấy người bằng hữu, hỏi thăm tình huống Thanh U Trấn."
"Ngươi nói xạo thành tính, ngươi chính là ham chơi!"
Hắc điểu cười hắc hắc hai tiếng, hạ xuống chỗ tựa lưng sau lưng cô.
"Này, về thôn trấn kia, cậu còn biết cái gì?" Tô Yên hỏi xong nửa ngày không nghe được câu trả lời, quay đầu nhìn Diệp Tiểu Mộc, phát hiện hắn mắt trừng miệng ngậm nhìn hắc điểu."Cậu bị sao vậy, à, quên giới thiệu với cậu, nó là yêu phó của tôi, à... Cậu cứ coi như là sủng vật của tôi đi, nó tên là Kê Tử, Kê Tử đây là Diệp Tiểu Mộc đồng học, trợ thủ mới của ta, hai người làm quen đi."
"Hưu..." Kê Tử hướng về phía Diệp Tiểu Mộc kêu một tiếng.
Tô Yên thấy Diệp Tiểu Mộc còn đang ngẩn người, vỗ mạnh bả vai hắn một cái, hét lên: "Rốt cuộc cậu bị sao vậy!"
Diệp Tiểu Mộc nhìn Kê Tử, lẩm bẩm nói: "Nó... lại biết nói tiếng người!"
"Nga nga, có phải nó nói chuyện nên cậu sợ không?" Tô Yên phản ứng kịp, đưa tay xoa xoa đầu Kê Tử, nói: "Nó không phải là một con chim thông thường, nó là một con phượng hoàng, phượng hoàng là thượng cổ linh thú, sinh làm yêu, cho nên biết nói tiếng người. Kê Tử, kêu thúc thúc đi."
"Thúc thúc. Ngươi thích ăn mì tôm không?"
Mì, mì tôm?
"Cậu đừng để ý đến nó, nó không có sở thích gì khác, chỉ thích ăn mì tôm." Tô Yên vừa lái xe, vừa kể cho Diệp Tiểu Mộc nghe về lai lịch "Kê tử", ba năm trước đây, khi sư phụ của cô còn chưa chết, năm ấy nghỉ hè, cô cùng sư phụ đi vào trong Quảng Tây Thập Vạn Đại Sơn tìm kiếm gia tộc đại vu tiên, không tìm được, nhưng ở một nơi hiếm có dấu vết người, nhìn thấy một đám tiểu yêu đang mổ một con hắc điểu, chiếm đoạt linh khí tràn ra từ miệng vết thương của nó.
Những tiểu yêu cũng đều là sơn tỉnh thụ quái mới thành tỉnh, không phải nhân vật lợi hại gì, thầy trò Tô Yên hai người tiến lên đánh đuổi bọn họ, cứu được con linh điểu này, sư phụ Tô Yên kiểm tra bốn phía, phát hiện có một quả trứng, nói rõ linh điểu này là vừa phá vỏ chui ra. Lúc đầu, sư phụ Tô Yên cũng không biết hắc điểu này có lai lịch gì, chỉ biết là linh thú, sau đó tuần tra Sơn hải kinh và tạp chí Vạn vật của Pháp thuật giới, phán đoán nó là một con thần điểu phượng hoàng thập phần hiếm thấy, hơn nữa còn là mới ấp trứng nở ra.
Mặc dù đối với người bình thường mà nói, phượng hoàng là đồ đằng được con người hư cấu mà ra, giống như rồng, kỳ lân và các sinh vật khác, đều là không tồn tại, trên thực tế ở thời kỳ thượng cổ, những sinh linh này đều từng tồn tại, bọn họ là linh thú, cũng chính là vạn vật linh trưởng, trời sinh chính là cao quý nhất trong động vật, nhưng bởi vì truyền thừa thần bí, số lượng cực nhỏ, linh thú cùng loại, thông thường trên đời này không vượt quá hai ba con.
Sau chư thần chỉ chiến, rất nhiều linh thú tử vong, những con sống sót, sau khi Hiên Viên khuông định tam giới, một bộ phận đi Hiên Viên sơn, một bộ phận đi âm ty, một bộ phận đi Thái Âm sơn, lưu ở nhân gian lác đác không có mấy.
Mà phượng hoàng, theo ghi chép của pháp thuật giới, ở cổ đại vẫn luôn có truyền thừa, cách mỗi mấy trăm năm sẽ hiện thân một lần, mỗi lần hiện thân, tam giới nhất định sẽ có đại sự phát sinh...
Nói đến đây, Tô Yên xuyên qua kính chiếu hậu liếc mắt nhìn Kê Tử, nói: "Cũng là có duyên với nó, trước khi vết thương chưa khỏi vẫn chiếu cố nó, lúc xuất sơn, sư phụ ta vốn định dẫn nó đi, nhưng nó lại bay đến chỗ này của tôi, từ đó về sau, nó một ngày đêm cũng không rời khỏi tôi, tuy rằng nó rất ngốc, nhưng bình thường lúc tác pháp, cũng có thể giúp tôi một chút. Năm nay nó ba tuổi rồi, tính cách cũng giống đứa trẻ."
Diệp Tiểu Mộc nghe cô nói một chuỗi dài như vậy, cái gì Hiên Viên sơn, cái gì chư thần chỉ chiến, toàn bộ nghe không hiểu, chỉ nghe hiểu một điểm chính là: Trước mắt con chim cách mình chưa tới hai mươi cm chính là phượng hoàng trong truyền thuyết...
Hắn nhìn hắc điểu, hắc điểu cũng nhìn hắn chằm chằm.
"Ngươi thích ăn mì tôm không?" Kê tử vẫn chỉ nói câu này.
"Cái đó, không phải tôi hoài nghi a, cái con đen thùi lùi muốn ăn mì tôm... thật sự là phượng hoàng trong truyền thuyết? Cô có chắc nó không phải quạ đen chứ?" Không phải Diệp Tiểu Mộc không tin, mấu chốt là người anh em trước mắt này cùng phượng hoàng trong tri thức của hắn quá chênh lệch.
"Ngươi đang công kích nhân thân! Không, công kích điểu thân!" Kê Tử bung cánh, hét lên với hắn,"Ngươi chọc ta tức giận, muốn được ta tha thứ, cần mười thùng mì chua ngọt dưa chua! Bằng không ta sẽ ăn ngươi!" hóa một lần." Tô Yên giải thích, trước kia nó cả người đều là lông tơ, giống con gà hơn, lần tiến hóa hai năm trước, nó rút đi lông tơ, mọc ra lông cứng màu đen toàn thân, điểm này, rất phù hợp miêu tả về nó trong cổ thư, bởi vì phượng hoàng cửu biến, mỗi một lần tiến hóa, từ trong tới ngoài đều có cải biến to lớn.
"À, tôi nói trước với cậu, về thân phận của Kê Tử, cậu phải tuyệt đối bảo mật, không được nói với bất luận kẻ nào, bằng không khó bảo toàn không có người chủ ý tới nó. Tuy rằng tôi rất lợi hại, nhưng pháp thuật giới luôn luôn có người lợi hại hơn tôi."
"Chú ý tới nó để làm cái gì?" Diệp Tiểu Mộc không giải thích được.
"Nó là phượng hoàng a, tương lai một khi hoàn thành chín lần tiến hóa, đó chính là linh thú lợi hại nhất thiên hạ, nếu như thân phận nó truyền đi, sẽ có rất nhiều pháp sư muốn thu nó làm yêu phó."
Diệp Tiểu Mộc sửng sốt một chút, không giải thích được: "Bí mật trọng yếu như vậy, vì sao cô lại nói cho tôi biết?"
"Cậu là trợ thủ của tôi a, sớm muộn gì cũng phải cho cậu biết!"
Diệp Tiểu Mộc cạn lời, nói: "Tôi còn chưa nhận lời mà."
"Bản cô nương đã quyết định, cậu có nhận lời hay không không quan trọng !" Tô Yên tà mị nhìn hắn một cái, bá đạo nói, lúc này xe cũng đã chạy tới khu vực thành thị. Tô Yên dừng xe bên đường, đẩy hắn xuống xe.
Diệp Tiểu Mộc nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ xe, là một con đường xa lạ, nói thầm nói: "Không phải nói muốn đưa tôi quay về trường học sao? Nga, nếu cô có việc tôi tự bắt xe quay về cũng được."
"Cậu suy nghĩ nhiều rồi, vừa lúc ở đây có một siêu thị, cậu đi mua mì gói cho nó, tôi làm vậy là vì suy nghĩ cho cậu đó, nó lòng dạ hẹp hòi, tôi lo lắng nó sẽ ăn cậu thật đó!"
Diệp Tiểu Mộc cười khổ.
Đi dạo siêu thị một chuyến, Kê Tử người nhỏ yêu cầu cao, muốn 4 lốc mì năm gói mùi vị khác nhau, mười trái trứng kho, hai túi lạp xưởng hun khói, Tô Yên còn đục nước béo cò, mua một túi đồ ăn vặt, sau cùng giúp Kê Tử mở một hộp mì ly, tìm chủ quán xin ít nước sôi, trở lại xe, Kê Tử không kịp chờ đợi đã ăn.
Hắn không có tay, nhưng cũng không cần đũa, trực tiếp đưa đầu vói vào trong đó mổ, dĩ nhiên ăn còn nhanh hơn người, cuối cùng thậm chí ngay cả nước cũng uống, dùng hai cánh ôm lấy cái bụng to, ngủ say khò khò trong lòng Diệp Tiểu Mộc.
"Nó rất thích cậu." Tô Yên nhìn thoáng qua Kê Tử, rất chút giật với phần lớn đều có địch ý."