Chương 3114: Thiếu Niên Xuất Sơn (2)
Chương 3114: Thiếu Niên Xuất Sơn (2)Chương 3114: Thiếu Niên Xuất Sơn (2)
Vương Tiểu Bảo gật đầu đáp ứng, xoa tay cười nói: "Chuyện này, đại bá, lần này con muốn xuống núi, bá có pháp khí gì không đưa con mấy cái?"
"Hừ, biết ngay là ngươi không có hảo tâm!"
Lão Quách đứng dậy, dẫn hắn tiến vào kho hàng của mình, bốn bức tường tất cả đều là kệ để hàng, đặt các loại pháp khí cùng pháp dược rực rỡ muôn màu, Lão Quách tìm một cái ba lô, bỏ vô cho hắn không ít đồ tốt, giao tận tay hắn, lại lấy ra một tấm thẻ đeo Tróc Quỷ Liên Minh, giao cho hắn.
Vương Tiểu Bảo tiếp nhận, nội tâm nhịn không được kích động lên, nhìn tấm thẻ nói nhỏ: "Từ hôm nay trở đi, con cũng là một thành viên của Tróc Quỷ Liên Minh ."
"Không sai, ngươi ra bên ngoài lang bạt, vĩnh viễn nhớ kỹ một điều, ngươi là người của Tróc Quỷ Liên Minh, ngoài sinh tử, còn có tôn nghiêm, nếu ngươi nghĩ có người chống lưng cho ngươi, có thể giúp ngươi xử lý mọi chuyện, vậy ngươi cả đời cũng sẽ không tiến bộ, ngươi có bản lĩnh, sẽ không cần dựa vào thân nhân trưởng bối, chính mình đi xông ra một mảnh trời, Vương Tiểu Bảo, ngươi phải nhớ kỹ!"
Vương Tiểu Bảo hít sâu một hơi, đón nhận ánh mắt nghiêm khắc của Lão Quách, dùng sức gật gật đầu: "Đại bá, con sẽ không để mọi người thất vọng!"
Cùng lúc đó, Diệp Tiểu Mộc đã cùng Tô Yên tách ra, về tới trong nhà.
Lần này gặp mặt, hắn nghe Tô Yên giảng giải rất nhiều tri thức về phương diện tu luyện, dọc theo đường đi đều đang tiêu hóa, sau khi về đến nhà còn suy nghĩ, vừa thấy đồng hồ đã hơn 7 giờ, vội thúc ép bản thân không nghĩ tới những chuyện này nữa, bình phục tâm tình, lấy ra sách giáo khoa ôn tập.
Giải đề hai giờ đồng hồ, đau đầu hoa mắt, Diệp Tiểu Mộc bò lên trên giường, bày ra tư thế ngồi khoanh chân, bắt đầu ngâm nga tâm pháp khẩu quyết, tập hít thở.
Bộ tu hành pháp môn này là hắn từ tìm được trong số những điển tịch Lưu lão đầu lưu lại, là một bộ tâm pháp —— Diệp Tiểu Mộc sau khi thỉnh giáo Tô Yên, cuối cùng hiểu rõ sự khác nhau giữa tâm pháp cùng kỹ pháp, mấy ngày nay, mỗi ngày đều theo khẩu quyết đi hít thở một chu thiên.
Trong điển tịch nói về những kinh mạch huyệt vị, Diệp Tiểu Mộc không tìm thấy cái nào, cũng không cảm thụ được cái gì linh khí tích lũy, nhưng mà mỗi lần sau khi chấm dứt hít thở. đều cảm dđiác tỉnh thần khí sảng, mệt nhọc khi ôn tập bài vở trở thành hư không.
Vì thế hắn dần dần nắm giữ quy luật, ôn tập một đoạn thời gian, mệt mỏi liền đi tu luyện tâm pháp, tiếp tục được một đoạn thời gian, không những không chậm trễ học tập, hiệu suất ôn tập còn tăng cao, làm được cả hai đều không chậm trễ.
Dùng loại phương pháp này, Diệp Tiểu Mộc ôn tập tới đêm khuya một chút, mới lên giường ngủ, tâm vô tạp niệm, mau chóng đi vào giấc ngủ.
Cũng không biết ngủ bao lâu, cửa sổ đột nhiên bị mở ra, Diệp Tiểu Mộc mở mắt ra, trong bóng đêm nhìn đến một bóng người nhảy vào, kinh hãi muốn rời giường, phát hiện mình tứ chi đều không thể động.
Bóng người kia đi vào trước giường, trước người giống như chắn một khối thuỷ tinh mờ bán trong suốt, bóng người lúc sáng lúc tối, đến nam nữ cao thấp đều không thấy rõ.
"Diệp Tiểu Mộc, có phải ngươi thật sự muốn làm pháp sư?"
Thanh âm rất nhỏ nhẹ, nhưng rất không giống thanh âm của con người, nhưng Diệp Tiểu Mộc nghe ra được là giọng của nữ nhân.
"Ta..." Diệp Tiểu Mộc đột nhiên phát hiện chính mình có thể mở miệng, hỏi: "Ngươi là ai2"
"Là người ngày đó cứu ngươi ở Thanh U Cốc."
Là cô ấy! Cô nương đã âm thầm cứu mình?
Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên nhớ lại, từng nghe Tô Yên nói, cô ấy không phải nhân loại, là một tà vật. Vừa định mở miệng, nữ tử nói: "Ta hỏi ngươi, có phải ngươi nhất định phải làm pháp sư hay không?"
"Ta... Ta không biết. Nhưng ta cảm thấy rất hứng thú với những cái này. Rốt cuộc ngươi là ai nha?"
"Nhưng ta nói cho ngươi biết, con đường tu hành thập phần gian khổ, yêu cầu so với người bình thường phải chịu đựng còn nhiều hơn, cho dù ngươi pháp lực thông thiên, rất nhiều việc cũng phải mạo hiểm sinh mệnh để đi làm. Ngươi phải suy nghĩ cho kỹ, nếu ngươi kiên định con đường này, ta sẽ giúp ngươi một phen, nếu ngươi hối hận, vậy cứ an ổn làm người thường, cả đời không cần tiếp xúc pháp thuật!"
Diệp Tiểu Mộc ngây ngẩn cả người, trước tiên không quan tâm cô là ai, nghiêm túc suy tư một lát, nói: "Ta muốn thử xem, ta sẽ không hối hận! Cho dù... tương lai gặp phải cái gì sinh tử nguy cơ, ta cũng nhận."
Nữ tử không nói gì, đi đến mép giường, đem thứ gì đặt ở trên tủ đầu giường, nói: "Ta truyền cho ngươi một bộ tâm pháp tốt nhất trên đời, ngươi mãi naàyv h thở. eế có thu haach. Đường đi là chính nai chon. chỉ manda ngươi có thể đi đến cuối cùng."
Nói xong, cô bỏ lại Diệp Tiểu Mộc đang ngơ ngác, nhảy cửa sổ đi rồi.
Một lát sau, Diệp Tiểu Mộc cảm giác mình có thể cử động, đột nhiên ngồi dậy, trong lúc hoảng hốt cảm thấy chính mình giống như vừa trải qua một giấc mộng, Diệp Tiểu Mộc ngồi ở trên giường hoãn hoãn, không dám xác định vừa rồi có phải nằm mơ hay không, nhớ tới trong mộng nữ nhân kia đem thứ gì đặt ở trên tủ đầu giường, vì thế quay đầu liếc mắt một cái, hóa đá tại chỗ.
Trên tủ đầu giường có thêm một quyển bút ký, còn có một món đồ giống như chủy thủ. Đây khẳng định không phải đồ vật của mình. Cho nên, vừa rồi không phải nằm mộng?
Diệp Tiểu Mộc cầm lấy kia quyển bút ký, mép bút ký bị cong gập ngả vàng, nhìn qua cũng nhiều năm rồi, nhưng hẳn là không phải quá lâu, trên bìa là một bức tranh sơn thủy, giống như bưu thiếp, mặt trên viết Tây Đệ Hoành Thôn.
Mở ra trang đầu tiên, nhìn thấy là một hàng ký tự viết bằng bút máy góc cạnh rõ ràng: Đạo ở chỗ, dù cho đối mặt ngàn vạn người, ta cũng dũng cảm bước tới.
Ký tên là... Trời ơi, Diệp Thiếu Dương?
Quyển bút ký này là bút tích của vị nhân gian đạo thần Diệp Thiếu Dương thường xuyên mất tích kia?
Diệp Tiểu Mộc trong lòng quá kinh hoàng, hơn nửa ngày mới ngăn được kích động, mở ra trang đầu tiên của bút ký, đọc lên.
Là tâm pháp khẩu quyết, tổng cộng hai trang, giống như sợ người ta xem không hiểu, mặt sau còn có giảng giải kỹ càng tỉ mi.
Lại đọc tiếp, lại là một ít tu luyện tâm đắc, là dựa theo bất đồng môn phái mà viết, Diệp Tiểu Mộc liếc mắt một cái quét đi xuống, mỗi một tờ là một môn phái, đại khái ký lục vài loại pháp thuật đại biểu của môn phái này, mặt sau có thêm giảng giải, yếu điểm tu luyện, cùng đặc điểm và ưu điểm của những pháp thuật đó.
Cả quyển chỉ có từng này.
Diệp Tiểu Mộc cầm bút ký tay nhịn không được run rẩy lên, nghiêm khắc mà nói, hắn hiện tại còn chưa phải pháp sư, nhưng cũng có thể đoán được phân lượng của quyển bút ký này, càng kinh ngạc trước sự bác học của Diệp Thiếu Dương, cư nhiên thâm nhập nhiều môn phái pháp thuật như vậy, còn có thể lần lượt tổng kết ra các ưu điểm.
Diệp Tiểu Mộc nhớ tới Quỳ Hoa Bảo Điển, Cửu Âm Chân Kinh linh tỉnh, đương với tầm quan trọng của những võ lâm bí tịch đối với người luyện võ người.
Đồ vật quý giá như vậy, cô nương kia làm thế nào có được, hơn nữa vì sao vô duyên vô cớ đưa cho mình?
Diệp Tiểu Mộc nghĩ mãi không thông, đột nhiên nhớ tới chủy thủ kia, tới đầu giường cầm lên, lạnh lẽo thấu xương, xem ra không phải vật liệu bình thường.
Diệp Tiểu Mộc cẩn thận đánh giá, thứ này nghiêm khắc mà nói không giống chủy thủ, mà giống loại rìu dùng trong nghề mộc, thượng thô hạ tế, hai mặt đều thập phần sắc bén, mặt trên vẽ một thứ giống như phù chú, dưới ánh đèn phát ra hàn quang yếu ớt.
Cái này chẳng lẽ là pháp khí gì?
Diệp Tiểu Mộc không nhận ra được, nhưng nghĩ đến cô nương kia nếu có thể đem nó cùng quyển bút ký quan trọng kia giao cho mình, nghĩ đến khẳng định là thứ tốt.