Chương 3117: Hàng Đầu Sư (1)
Chương 3117: Hàng Đầu Sư (1)Chương 3117: Hàng Đầu Sư (1)
"Trễ như thế..." Diệp Tiểu Mộc có chút do dự.
"Cậu nghĩ rằng tôi tìm cậu uống cà phê a. Mau tới!" Khẩu khí thật đáng tin.
Cúp điện thoại, Diệp Tiểu Mộc thấy ánh mắt Tuyết Kỳ không có hảo ý."Bạn gái hả?"
"Sao có thể, người như con, ai thèm chấm con."
"Lời này sai rồi, Tiểu Mộc nhà ta sửa soạn một chút nhìn còn bảnh bao hơn người mẫu."
Tuyết Kỳ đứng lên, thay hắn sửa sang lại y phục, dùng giọng gia trưởng nói: "Con cũng thi xong rồi, cho con thả lỏng một chút, chú ý an toàn là được, về sớm một chút."
Diệp Tiểu Mộc đón xe đi tới công viên Đông Phương, sau khi xuống xe dựa theo vị trí Tô Yên gửi mà đi, còn cách một đoạn, đột nhiên nghe được tiếng đánh nhau, một người đang kêu thảm thiết, nhanh lên phi chạy tới, thấy một cô nương đang nắm tóc của một nam tử mập mạp, cố sức đá vào bụng hắn.
Nam tử kêu thảm thiết cầu xin tha thứ.
Cô nương không đánh nữa, ngồi chồm hổm ở trước mặt hắn, vuốt vuốt tóc, Diệp Tiểu Mộc lúc này mới nhìn thấy là Tô Yên, sửng sốt tại chỗ.
"Làm sao vậy?" Diệp Tiểu Mộc đột nhiên nghĩ đến, cô ấy kêu mình tới, không phải là để đánh nhau chứ?
"Cái con ma men này, xem tôi là gái đứng đường, tức chết đi được!"
Diệp Tiểu Mộc bật cười, nhìn lại cô mặc một chiếc áo thun lộ rốn, thân dưới mặc quần jean bó sát, đường cong quá sức mê người, còn trang điểm, mặc đồ này, lại xuất hiện ở công viên như vậy, khó tránh khỏi khiến người ta suy nghĩ lệch lạc a.
"Không dám không dám, mỹ nữ buông tha ta..." Nam tử quỳ rạp trên mặt đất khóc cầu xin tha thứ.
Tô Yên ngồi xuống nền cỏ, đặt một chân đang mang giày xăng-đan lên trên đầu hắn, cơn giận còn sót lại chưa tiêu nói rằng: "Biết sai ở đâu rồi sao?"
"Tôi không nên nghĩ cô là... là người làm việc đó."
"Sai rồi!"
Tâ Vân lai đan hắn mêt cái nói: "Sai lầm lớn nhất ceủa naưØi. là yem tử tỷ ta thành gái đứng đường, tỷ tỷ ta cho dù có đi làm... việc đó, ngươi xem tư sắc của ta, cũng không đến mức làm gái đứng đường 500 đồng một lần chứ, thực sự là tức chết mà!"
Lại đá hắn hai cái.
Diệp Tiểu Mộc cười khổ.
"Nhìn ta cho kỹ đi, đáng giá bao nhiêu tiền!"
Dưới sự uy hiếp của Tô Yên, nam tử không thể làm gì khác hơn là ngẩng đầu, trên dưới quan sát cô.
"Nhìn kỹ, nói mau!"
"Năm, năm vạn, chí ít năm vạn!"
"Giá cũng không chênh lệch lắm." Tô Yên dùng mũi giày khều cằm hắn, hỏi: "Ngươi có năm vạn sao?"
"Ta... Ta không có."
"Vậy còn không cút!"
Tô Yên đạp một cước lên trên bả vai hắn, nam tử chạy như sắp tè ra quần.
Tô Yên quay đầu nhìn Diệp Tiểu Mộc, phát hiện hắn đã ngây ra như phỗng.
Lại còn có người như vậy, bị đùa giỡn còn muốn hỏi người khác mình trị giá bao nhiêu tiền...
"Làm sao vậy, nghĩ tôi bạo lực sao? Đó là cậu không thấy lúc nãy hắn làm gì với tôi, còn muốn trực tiếp lôi tôi vào bụi cây!"
Diệp Tiểu Mộc nín cười, hỏi: "Cô tìm tôi có việc gì?"
Tô Yên vuốt vuốt tóc, nói: "Mướn phòng a, có đi không."
Diệp Tiểu Mộc trên dưới quét mắt nhìn cô một cái, nuốt nước bọt nói rằng: "Tôi không có năm vạn."
"Đi chết đi!" Tô Yên thúc cùi chỏ vào bụng hắn.
"Đi thôi, không phải cậu thi xong rồi sao, đưa cậu đi ra chúc mừng một chút, nhân tiện đi gặp một bằng hữu."
Diệp Tiểu Mộc không biết cô có chủ ý gì, không thể làm gì khác hơn là đi theo.
Tô Yên dẫn hắn đi tới một quán rượu, loại quán có ca hát khiêu vũ, tiếng nhạc rất ồn, trên sân khấu có mấy cô gái mặc đồ thỏ đang nhảy múa, Diệp Tiểu Mộc lần đầu tiên bước vào một nơi như thế này, tuy rằng không thích. nhi/na cñng có chút hiếu kỳ. Tô Yên dẫn hắn tìm chỗ ngồi, gọi một kết bia, Diệp Tiểu Mộc là học sinh trung học, chưa từng uống bia rượu, nhưng không khuyên được Tô Yên, không thể làm gì khác hơn là uống với cô.
"Cô thường xuyên đến đây chơi?"
"Cậu cảm thấy thế nào." Tô Yên cởi bỏ áo thun, bên trong mặc chiếc áo ống bó ngực ——Diệp Tiểu Mộc đơn thuần cũng không biết có phải gọi vậy hay không, nói chung rất hở hang, khơi gợi.
Diệp Tiểu Mộc quét mắt bốn phía, phát hiện rất nhiều cô gái ăn mặc cũng không khác biệt lắm, dù sao cũng là quán ăn đêm, lúc này Tô Yên dời đến ngồi trên ghế sô pha, gọi hắn cũng qua đó, ngồi sát bên hắn, Diệp Tiểu Mộc cả người đều cứng lên, ngồi nghiêm chỉnh, khiến cho Tô Yên cười rộ lên.
Chẳng lẽ... Cô ấy đã nhắm trúng mình, cố ý đưa mình tới nơi này, lại cởi quần áo lại uống rượu, lẽ nào... Nếu như lát nữa lại muốn làm gì mình, mình phải chiều theo cô ấy hay là chống cự tới cùng? Dù sao mình cũng là lần đầu tiên a.
"Lát nữa đi ra ngoài, cậu đi tới gần đây thuê một phòng nghỉ..." Tô Yên nói nhỏ bên tai hắn.
Diệp Tiểu Mộc cả người run lên, hít sâu nói rằng: "Chuyện kia, tôi vẫn chưa chuẩn bị sẵn sàng..."
"Chuẩn bị cái gì," Tô Yên không giải thích được,"Cậu không có thẻ căn cước? Vậy lát nữa dùng của tôi."
Trời ạ, chủ động như thế!
Diệp Tiểu Mộc vẻ mặt đỏ bừng, "Tôi không phải ý tứ này, tôi nói là, tuy rằng... Cô thực sự rất gợi cảm, nhưng dưới loại tình huống này, nếu như cô muốn phát triển, chúng ta có thể từ từ mà, ừ, ý của cô thế nào?"
Liếc mắt nhìn lén Tô Yên, phát hiện Tô Yên ngơ ra rồi lập tức cười như điên, lúc sau lại dùng cùi chỏ cố sức húc hắn một chút,"Cậu đi chết đi Diệp Tiểu Mộc, tôi xem cậu là bạn thân, cậu lại muốn ngủ với tôi!"
"Không có a!" Diệp Tiểu Mộc nhận,"Không phải cô..."
Tô Yên bắt lại cổ tay của hắn, kéo hắn đến bên cạnh mình, nói: "Cậu nhìn bên kia, có nhìn thấy người đàn ông đối diện không."
Diệp Tiểu Mộc sửng sốt, nhìn theo ánh mắt của cô.
Lầu hai của quán ăn đêm, là một hành lang dạng ô vuông, ở giữa ngăn thành từng ô riêng biệt, bọn họ hiện nay đang nhìn một người ở trong ô đó.
Từ bên này có thể nhìn thấy ô đối diện, bởi vì đại bộ phận mọi người Tiểu Mộc bởi vậy tìm được mục tiêu rất nhanh, là hai người nam, mỗi người đều có một em gái uống rượu cùng.
Diệp Tiểu Mộc tỉ mỉ quan sát, một người trong đó ăn mặc áo sơ mi trắng quần jean, nhìn qua rất trầm ổn, đối diện là một người đầu bóng lưỡng, để trần nửa người trên, tuy rằng ngọn đèn lúc sáng lúc tối, vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng trên cánh tay xăm đồ án gì đó, mang theo vòng vàng loại lớn, vừa nhìn là biết đàn anh xã hội không nên dây vào, Diệp Tiểu Mộc bình thường thấy người như thế đều sẽ tránh đi."
"Bọn họ làm sao vậy?"
"Người mặc áo sơ mi kia, tên là Trương Linh, là ông chủ của công ty, trên thực tế hắn là một hàng đầu sư, chuyên môn làm cho người ta sập bẫy, rốt cuộc tội ác chồng chất. Hôm nay tôi tới, chính là muốn thu thập hắn."
Diệp Tiểu Mộc có một chút bối rối, bước nhảy này, cũng quá lớn đó.
"Là hàng đầu như trong phim ảnh?"
"Đúng, nhưng mà còn thần kỳ hơn trong phim ảnh nhiều, Trương Linh này là người Thái gốc Hoa, một hàng đầu sư tư thâm, hắn đến Vân Nam đã hai ba năm rồi, phạm không ít chuyện xấu, nói đơn giản, giả như cậu có một kẻ thù, muốn giết chết hắn, lại không dám động thủ, coi như là mướn người giết người, cũng sợ tra được tới mình, lúc này cậu có thể tìm hắn, hắn sẽ nghĩ biện pháp tiếp cận đối phương, tìm cơ hội hạ bùa, đạt được mục đích của cậu —— bất luận là giết chết hay làm cho tàn phế, về y học đều không tra ra nguyên nhân, cái này cậu đã hiểu chưa."