Chương 3119: Hàng Đầu Sư (3)
Chương 3119: Hàng Đầu Sư (3)Chương 3119: Hàng Đầu Sư (3)
"Những người này đều là người trong quán rượu, sẽ không theo người khác ra ngoài. Hơn nữa lúc hắn tác pháp tuyệt sẽ không để cho người ngoài nhìn, cho nên nhất định sẽ tự mình trở lại."
Diệp Tiểu Mộc thấy cô phán đoán mà sinh lòng bội phục, muội tử này bề ngoài ngang tàng, không ngờ tâm tư lại sâu sắc như vậy.
Hắn suy nghĩ trước sau, nói: "Còn một điểm nữa a, đến lúc đó cô làm bộ vô tình gặp được hắn, làm sao cô có thể bảo đảm hắn nhất định nhìn trúng cô?"
Tô Yên ngồi thằng người, cười quyến rũ với hắn, nói: "Cậu muốn ngủ với tôi không?"
"Tôi..."
"Tôi đã biết đáp án, cậu xem, đến đứa trẻ thành thật như cậu còn muốn ngủ với tôi, hắn sẽ không muốn sao?"
Diệp Tiểu Mộc ho khan hai tiếng che giấu xấu hổ, nói: "Tôi chỉ nói là lỡ như."
"Không có lỡ như, đối với tư sắc của mình tôi vẫn là rất tự tin."
Được rồi. Diệp Tiểu Mộc triệt để hết chỗ nói rồi.
"Vậy bây giờ chúng ta làm cái gì?"
"Uống rượu, nói chuyện phiếm."
Thấy Diệp Tiểu Mộc không hiểu, Tô Yên giải thích: "Tôi đã điều tra, Trương Linh này rất mê rượu, bọn họ không uống đến một giờ sẽ không trở về, phải đợi hắn uống nhiều một chút, như vậy đến lúc đó phản ứng của hắn sẽ càng thêm trì độn, khí lực cũng sẽ bớt một chút. Nào, chúng ta cũng đừng chờ nữa, chúng ta cũng uống."
"Tôi sợ người ta chưa say, chúng ta đã say trước."
Tô Yên cười to, nâng chén nói: "Không đâu, nào, vừa lúc cậu kết thúc kỳ thi đại học, chúc mừng cậu một chút, ngày hôm nay coi như là tôi chuẩn bị lễ thành nhân cho cậu nha."
Diệp Tiểu Mộc cười khổ, lễ thành nhân này thật là đặc biệt đó.
Tô Yên không hổ là người thích nói, cùng hắn trò chuyện vô số đề tài, hỏi hắn thi thế nào a, có bạn gái hay không a, có bạn trai hay không a, có thích muội tử hoặc hán tử hay không a.
Diệp Tiểu Mộc có chút không biết nói gì, trong lòng hắn luôn nhớ chuvên eắn ei7a đi làm. không vân lòng đáp lai. Đến thời điểm gần mười một giờ, Tô Yên nghĩ cũng gần được rồi, vì vậy để hắn đi mướn phòng, còn cô ở lại quan sát, tránh vạn nhất để cho bọn họ rời khỏi, bị mất mục tiêu.
Diệp Tiểu Mộc ròi khỏi quán rượu, đến khu phụ cận tùy tiện tìm khách sạn, sau khi thuê phòng, lại chạy chậm thẳng trở lại quán bar, đưa thẻ mở cửa phòng cho Tô Yên, để cho cô đi chuẩn bị, còn mình tiếp tục theo dõi...
Trò hay rốt cục sắp mở màn, Diệp Tiểu Mộc cảm giác rất khẩn trương, vừa cúi đầu cắt hạt dưa, ăn đồ ăn vặt, mắt không rời Trương Linh.
Lúc này lại có một muội tử ở sát bên đi tới, nói bị thua trò "nói lời thật lòng hay phải mạo hiểm", bị phạt phải tìm một người xa lạ để uống chén rượu giao bôi, thấy hắn tiểu ca tuổi còn trẻ lại đẹp trai, vì vậy tới xin hắn phối hợp.
Diệp Tiểu Mộc luống cuồng, rượu giao bôi loại sự tình này, đương nhiên không thể lấy ra làm trò đùa, hắn cực lực từ chối, muội tử lại muốn hôn hắn một cái, nói chung quấn quít lấy hắn không tha, Diệp Tiểu Mộc nhìn lướt qua bên Trương Linh, đột nhiên phát hiện bọn họ đứng dậy rời đi rồi, không thể làm gì khác hơn là để muội tử hôn một cái, sau đó phi nhanh xuống lầu.
Tiền bạc đã được trả trước rồi.
Diệp Tiểu Mộc tranh thủ thời gian Trương Linh tính tiển, đi ra bên ngoài trước. Làm bộ chờ xe, liền thấy Trương Linh bốn người vội vã đi ra, sau đó hai muội tử tự đi riêng, Trương Linh và đồng tử đi về bên phải, cước bộ rất vội vàng.
Xem ra bên Tô Yên đã bắt đầu tác pháp rồi.
Diệp Tiểu Mộc xa xa dõi theo.
Hai người đi không được hai trăm mét, chui vào một khách sạn, hóa ra lại là khách sạn mình đã đặt.
Diệp Tiểu Mộc nhanh chóng đi vào, chờ bọn hắn lên thang máy trước, nhìn thang máy đi tới lầu mười hai, vì vậy nhanh chóng trở lại gian phòng của mình, gõ cửa nửa ngày Tô Yên mới mở cửa.
Trong phòng tất cả đều là khói, có một mùi giống như xạ hương, nhìn lên trên giường, đang bày đầy chai lọ kỳ quái, ở giữa có một la bàn thật lớn, mặt trên có một chút nước đọng.
Diệp Tiểu Mộc nói số tầng phòng của Trương Linh, Tô Yên gật đầu.
"Hắn tác pháp đại khái cần hai mươi phút, tôi phải chuẩn bị một chút! Tắm trước đã, nếu không trên người có mùi nhang khói, bị đoán được thì phiền toái!" Tô Yên nói xong cầm theo túi đi vào buồng vệ sinh.
Diệp Tiểu Mộc khẩn trương chờ.
10 phút sau, cửa buồng vệ sinh mở ra, Diệp Tiểu Mộc ngẩng đầu nhìn liếc mắt, mắt lập tức trợn trừng.
Tô Yên mặc một bộ váy liền màu trắng, loại váy bó sát người, còn có chút trong suốt, đùi mang tất chân màu đem dạng lưới, trên mặt còn hóa trang rất đậm. Bộ dạng này, đêm khuya xuất hiện ở trong quán rượu, đích xác không khỏi làm cho người ta hoài nghỉ thân phận của cô...
"Thế nào!" Tô Yên bày ra tư thế quyến rũ.
"Sặc, đáng giá năm vạn một đêm."
Tô Yên liếc hắn trắng mắt, cầm theo một cái rương da nhỏ màu đỏ đi ra cửa.
Diệp Tiểu Mộc đi theo vào thang máy, nhìn chằm chằm rương da nhỏ, nói: "Đây là ý gì?"
Tô Yên cười nói: "Cậu không hiểu, phàm là làm phục vụ, đều có vật này, giống như những người lành nghề, vừa nhìn sẽ rõ."
Nói xong đưa cho Diệp Tiểu Mộc một cây gậy kích điện, dạy hắn dùng như thế nào.
Đi tới lầu mười hai, hai người xuống trước.
"Cậu đi theo lối phòng cháy chữa cháy, chú ý lắng nghe, lát nữa thấy căn phòng nào có người coi chừng ngoài cửa là được. Cậu đi đi."
"Cô... nhất định phải cẩn thận!" Diệp Tiểu Mộc khẩn trương tỉm muốn nhảy ra ngoài.
"Đi thôi."
Diệp Tiểu Mộc đi hai bước, Tô Yên đột nhiên kêu hắn một tiếng, chờ hắn quay người lại, Tô Yên đột nhiên ôm lấy hắn.
"Tôi hơi sợ..."
Diệp Tiểu Mộc cảm giác thân thể của cô đang run rẩy.
Hóa ra cô ấy cũng biết sợ.
Cũng khó trách, loại sự tình này không giống với tróc quỷ thông thường, dù sao cũng là lấy bản thân ra làm mồi, vạn nhất thất bại... Thực sự không dám ngĩhĩ.
"Không có việc gì, tôi ở bên ngoài, tôi sẽ không để cô bị khi dễ. Cô hãy tỉn tưởng tôi!"
Diên Tiểu Môc dũng khí bị kích thích ra kiên đỉnh a↠đầu với câ. Tô Yên nhìn hắn, lại ôm hắn một cái, Diệp Tiểu Mộc nghe được tiếng mở cửa, nhanh lên bám tay bám chân đi theo lối phòng cháy chữa cháy. Lúc này, hắn đã hoàn toàn tỉnh táo lại, bắt đầu suy tư chuyện kế tiếp.
Tô Yên đứng đối diện với tường đá cẩm thạch trong thang máy, sửa lại tóc một chút, lấy điện thoại di động ra, làm bộ gọi điện thoại, thông qua mặt tường trơn bóng để quan sát phía sau.
Hai người đã đi tới.
Chính là Trương Linh và đồng tử của hắn.
Trương Linh còng thắt lưng, có vẻ như rất mệt mỏi.
"Alo... Anh thật biết nói đùa, tôi đã tới rồi, anh lại không muốn, chí ít anh cũng phải trả tiền xe cho tôi chứ, này này... Mẹ nó!"
Tô Yên cúp điện thoại, mắng vài câu thô tục.
Lúc này Trương Linh hai người cũng đi tới phía sau.
Tô Yên hùng hùng hổ hổ ấn thang máy, tận lực giả ra bộ dáng rất thô lỗ.
Cửa thang máy mở, ba người đi vào chung.
Tô Yên thông qua mặt tường sáng như gương trong thang máy, thấy hai nam nhân mắt sáng lên đánh giá mình, xoay người sẵng giọng: "Các anh nhìn cái gì chứ, chưa từng thấy mỹ nữ a!"
Tráng hán cười cười, nói: "Bị người ta cho leo cây à?"
"Mắc mớ gì tới anh!"
Tô Yên mở điện thoại di động, tìm Wechat của một người bạn tốt, dùng từ ngữ thô tục kể về chuyện bị người ta cho leo cây, cửa thang máy mở ra, ba người cùng đi ra ngoài.
Tô Yên nghe được hai người ở sau cô nói thầm cái gì.
".. Hàng này nhan sắc không tệ, chỉ bằng chúng ta cũng đừng đi ra bên ngoài, trực tiếp tìm cô ấy."
"Đi, ngươi đi hỏi một chút."
Tráng hán vì vậy đi tới song song với Tô Yên, thở ra toàn mùi rượu, cười he he thấp giọng nói: "Cô gì ơi, đi theo chúng tôi nha?"