Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3116 - Chương 3122: Tiểu Thí Ngưu Đao (3)

Chương 3122: Tiểu Thí Ngưu Đao (3) Chương 3122: Tiểu Thí Ngưu Đao (3)Chương 3122: Tiểu Thí Ngưu Đao (3)

Trương Linh thở dài: "Trương Linh ta tuy rằng là một pháp sư bình thường, nhưng chiêu thức hàng thuật ấy, chỉ cần trúng, cho dù là pháp sư bình thường cũng không chống đỡ được, trừ phi là tiên thiên linh thể, bách độc bất xâm, mới vừa rồi ta phi hàng ở trên người của ngươi, rõ ràng đã nhập vào trong cơ thể ngươi, lại hóa thành nước mủ, ta tuy chưa thấy qua, nhưng cũng là có chút kiến thức, ngươi tất nhiên là tiên thiên linh thể!"

Diệp Tiểu Mộc trầm ngâm, lúc này Trương Linh còn nói thêm: "Còn có pháp khí trong tay ngươi, ta không biết đó là cái gì, nhưng ít ra là thất đoạn quang, nếu ngươi không phải danh môn thế tử, như thế nào lại có pháp khí tốt như vậy!"

Diệp Tiểu Mộc cúi đầu nhìn mắt chủy thủ trong tay mình, lời của Trương Linh cũng đã một phần xác minh giá trị của nó, chỉ là không biết "Thất đoạn quang" này là có ý tứ gì, lại không muốn cùng Trương Linh nói quá nhiều, nghĩ lát nữa sẽ đi hỏi Tô Yên.

"Tiểu ca, ta cho ngươi năm mươi vạn, thế nào, ngươi thả ta nha."

Diệp Tiểu Mộc tim đập một chút, không chờ trả lời, Trương Linh nói: "Ta đã nói với cô ấy phương pháp giải hàng chính xác, phú hào kia được cứu lấy tánh mạng, tất nhiên trả tiền, ngươi chỉ cần làm bộ bị ta đánh ngất, để ta đào tẩu là được rồi, thế nào?"

Diệp Tiểu Mộc cười nói: "Không làm không làm, người ta không chỉ cho ta năm vạn, còn đáp ứng ngủ một ta một đêm kìa."

Trương Linh ngơ ngẩn, thở dài: "Thật là mê sắc lú lẫn! Cái loại mặt hàng này, ngươi có tiền đi nơi nào tìm không được, tiểu ca, tiểu ca, suy nghĩ lại được không?"

Diệp Tiểu Mộc mặc kệ hắn.

Đợi chừng nửa giờ, Tô Yên đã trở lại, phía sau còn có mấy nam nhân mặc vest đi cùng."Đi thôi, giao cho bọn họ."

Diệp Tiểu Mộc đứng dậy, nhìn Trương Linh cùng tráng hán hôn mê bất tỉnh trên mặt đất kia, có chút do dự, Tô Yên lại tiến lên giải khai vòng tay lúc nãy đeo cho Trương Linh, nói: "Ngươi làm nhiều việc bất nghĩa, bổn cô nương không tiếp ngươi nữa, tự mình gánh chịu đi."

Nói xong trực tiếp kéo Diệp Tiểu Mộc ra cửa.

Ở thang máy, Diệp Tiểu Mộc nghe được kia mấy người mặc vest kia chính là người trong nhà phú hào, vì thế lo lắng hỏi Tô Yên, bọn họ có khi nào giết Trương Linh cùng tráng hán kia hay không. "Xã hội pháp trị, cậu nghĩ gì vậy, nếu như bọn họ giết người, tôi cũng không thoát khỏi can hệ. Nhiều nhất cũng chỉ là buộc hắn nôn ra số tiền đã nuốt, sau đó giao cho cảnh sát."

"Giao cho cảnh sát? Không phải cảnh sát không quản loại sự tình này sao?"

"Tôi đã đánh tiếng rồi, một hồi cảnh sát sẽ đến, sẽ hỏi những án mạng liên quan đến hắn, xử trí như thế nào, không quan hệ tới chúng ta."

Tô Yên lấy ra một tờ séc ngân hàng, quơ quơ về phía hắn,"Năm mươi vạn, chuyến đi này không tệ."

Diệp Tiểu Mộc ngượng ngùng cười.

Ra khỏi khách sạn, Tô Yên ôm hắn cánh tay, vui vẻ mà nói: "Hôm nay là lần đầu tiên cậu làm trợ thủ cho tôi, làm cũng không tệ lắm, so với tôi nghĩ còn tốt hơn. Thế nào, cũng coi như một món quà cho lễ thành nhân, lễ vật này đặc biệt không."

Diệp Tiểu Mộc cười khổ, đâu chỉ đặc biệt, quả thực cả đời khó quên a.

"Bây giờ đi đâu?"

"Đi chúc mừng một chút đi, sao vậy mẹ cậu hối cậu về nhà à?"

"Không có đâu, chỉ là không muốn đi quán bar."

"Tôi còn chưa nói đi tới đó mà, cậu cho rằng tôi là loại con gái thích lăn lộn trong hộp đêm sao?" Tô Yên kéo hắn cánh tay, vui vẻ trêu đùa cùng hắn.

"Nhưng mà mặc quần áo này..." Diệp Tiểu Mộc cúi đầu nhìn cách ăn mặc của cô.

"Ối! Quên thay đồ rồi!"

Tô Yên thè lưỡi,"Bỏ đi, coi như cho cậu tiện nghỉ ."

"Vì sao lại cho tôi tiện nghỉ!"

"Cậu ở gần nhất a, cho cậu mở rộng tầm mắt!"

Tô Yên dẫn hắn đi vào một quán cà phê mở cửa xuyên đêm, chỗ ngồi đều giống như bàn đu dây, ánh sáng phi thường tối tăm ái muội, bây giờ đã hơn nửa đêm, cư nhiên còn có vài đôi tình nhân ngồi ở trong góc, thân mật ôm ôm sờ sờ, thậm chí còn có một đôi nam nhân đang hôn nhau...

"Sao lại tới chỗ như thế này? Đây là chỗ dành cho tình nhân mà." Diệp Tiểu Mộc hơi không được tự nhiên.

"Cậu ám chỉ tôi sao?" Tô Yên cười như không cười.

"Đừng nói giỡn!" "Tới nơi này, là bởi vì tôi thích cà phê nơi này." Tô Yên kêu hai ly latte, kêu Diệp Tiểu Mộc nếm thử. Diệp Tiểu Mộc không có hứng thú với cà phê, uống cũng không thấy có gì ngon, tóm lại uống cho có lệ.

"Đúng rồi, lúc nấy cậu ở bên ngoài mắng những lời thô tục đó, lúc ấy tôi ở trong phòng đều nghe được." Tô Yên che miệng cười rộ lên,"Tôi thật không ngờ đó nha, nhìn cậu thật thà như vậy, cư nhiên có thể mắng những lời này, thật là... không thể tưởng tượng."

Diệp Tiểu Mộc tức khắc mặt đỏ lên, ngập ngừng nói: "Dưới lầu nhà tôi có một bà lão, cứ hai ba ngày lại vì một chút việc nhỏ mà chửi đổng, những từ ngữ đó đều là ngày thường tôi nghe được, liền buột miệng thốt ra."

"Cậu biểu hiện rất tốt, một mình đánh bất tỉnh tráng hán kia."

"Lúc ấy chỉ nghĩ tới cứu cô, cũng không nghĩ tới gì khác."

Ánh mắt hai người giao nhau, vài giây sau, Tô Yên cười, nói: "Ít nhiều có cậu, bằng không tôi đã thành tàn hoa bại liễu."

Đang uống cà phê, Diệp Tiểu Mộc nghĩ tới những lời lúc nãy Trương Linh nói, Tô Yên biểu tình càng ngày càng kinh ngạc, nói: "Cậu là tiên thiên linh thể?"

"Là hắn nói, tôi không biết."

"Hèn chỉ cậu không sợ hàng đầu..." Tô Yên giải thích với hắn, nhân loại ở phương diện tu hành có rất nhiều thiên phú, một ít là kiếp trước còn sót lại, một ít là ngẫu nhiên có được, thiên phú rất đa dạng, tiên thiên linh thể, bách độc bất xâm, đối với một pháp sư mà nói, xem như thiên phú tốt nhất.

"Vậy... có biện pháp nào kiểm nghiệm rốt cuộc có phải hay không?" Diệp Tiểu Mộc nghe được tâm tình cũng kích động lên.

Tô Yên nghiêng đầu suy nghĩ một chút, nói: "Có."

Ưỡn người về phía trước, cố ý dùng ngữ khí nghiêm túc để nói: "Cậu đi mua ít thuốc trừ sâu diệt chuột diệt gián các thứ, ăn thử coi sao, nếu không có việc gì, vậy chứng minh đúng rồi." Nói xong chính mình nhịn không được cười rộ lên.

Diệp Tiểu Mộc chỉ có thể trợn trắng mắt.

Tô Yên cười một hồi, nói nghiêm túc: "Đạo lý tài bất ngoại lộ cậu biết chứ, mặc kệ cậu có phải tiên thiên linh thể hay không, cậu cũng không được nói với bất luận kẻ nào, tránh để người ta chú ý, dẫn đến đố ky."

Tiếp theo cô lại cầm lấy chủy thủ kia, lấy ra một tấm giấy trong suốt mỏng như cánh ve, mặt trên dùng vạch phân ra thành một dãy ô vuông gồm sáu vạch ngang, vừa chỉ cho Diệp Tiểu Mộc xem. trên có năm cái ô vuông, lần lượt biểu thị từ ngũ đoạn quang đến cửu đoạn quang, bởi vì pháp khí dưới tứ đoạn quang không cần thiết kiểm tra."

Cô đem trang giấy một đầu dán ở trên chủy thủ, sau đó lấy ra một cây bút lông, chấm bột phấn rồi vẽ một phù văn lên trên chủy thủ,"Loại phù văn này có thể kích phát linh lực pháp khí."

Chủy thủ bắt đầu phát ra hàn quang.

"Tuyệt đối là thứ tốt, không chừng thật sự là pháp khí thất đoạn quang." Tô Yên cũng thực chờ mong.

Dưới quang hoa lập loè, linh lực phóng xuất ra tiêm nhiễm tới tờ giấy dán kia, Diệp Tiểu Mộc lúc này mới hoàn toàn hiểu rõ là kiểm nghiệm như thế nào:

Trang giấy vốn trong suốt, từ lúc bắt đầu tiếp xúc với chủy thủ kia thì bắt đầu nổi màu, biến thành màu vàng kim.

Màu vàng kim chậm rãi lan tràn, tô đầy cái ô vuông thứ nhất.

"Bét nhất là ngũ đoạn quang."

Thực mau chóng, màu sắc bò lên tới ô vuông thứ hai.
Bình Luận (0)
Comment