Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3122 - Chương 3128: Ác Đấu (1)

Chương 3128: Ác Đấu (1) Chương 3128: Ác Đấu (1)Chương 3128: Ác Đấu (1)

Diệp Tiểu Mộc khuyên giải an ủi một phen, nói: "Nếu ngươi không ngại, ta có thể làm bằng hữu của ngươi, bằng hữu cuối cùng của ngươi ở nhân gian."

Hạ Lan ngây ngốc mà nhìn hắn,"Ngươi... không chê ta?"

"Vì sao phải chê?"

"Ta đang che dấu bộ dáng chính mình, bộ dáng thật của ta... thực sự rất xấu. Nếu ngươi nhìn, ngươi nhất định sẽ không muốn làm bằng hữu cùng ta."

"Không, ngươi cho ta xem đi!"

Hạ Lan vốn dĩ có chút do dự, nhưng không chịu nổi Diệp Tiểu Mộc lần nữa thỉnh cầu, xoay người tại chỗ, biến thành một bộ dáng khác, dáng người thật ra không thay đổi, chỉ là một chân bị què, gương mặt vốn thanh tú cũng trở nên... tóm lại thập phần khó coi, còn bị sứt môi, đôi mắt cũng một con lớn một con nhỏ.

"Có phải rất xấu hay không." Hạ Lan cúi đầu nói.

"Là... không đẹp." Diệp Tiểu Mộc thành thật nói,"Ta đối với ngươi thẳng thắn thành khẩn, nhưng ta nghĩ, nếu là kết giao bằng hữu, quan trọng là nội tâm, trên đời này là có rất nhiều người trông mặt mà bắt hình dong, nhưng cũng có người không phải như vậy. Ngươi thiện lương như vậy, nếu trước kia quen biết ngươi, ta nhất định sẽ làm bằng hữu cùng ngươi."

Hạ Lan không thể tin được mà ngẩng đầu nhìn hắn,"Ngươi... đang an ủỦi ta sao?"

"An ủi ngươi, ngươi có thể cho ta cái gì tốt?"

Diệp Tiểu Mộc buông tay,"Ta không dám nói mình cao thượng thế nào, nhưng kết giao bằng hữu tuyệt đối không trông mặt mà bắt hình dong."

Hắn duỗi tay ra kéo Hạ Lan, nói: "Chúng ta có thể kết giao bằng hữu, cho dù ngươi sắp phải đi rồi, ít nhất trên đường xuống hoàng tuyền, ngươi cũng có người có thể nhớ thương, đời này cũng không đến không một chuyến."

"Thật vậy chăng, ngươi thật sự nguyện ý làm bằng hữu của ta?"

Hạ Lan phi thường kích động, lần nữa lặp lại vấn đề, xác nhận với hắn, cô quá tự tỉ.

Qua thời gian thật dài, cô mới bình tĩnh lại, liên tục nói lời cảm tạ Diệp Tiểu Mộc. "Bằng hữu không cần phải nói cảm ơn."

Diệp Tiểu Mộc nói,"Còn vài tiếng nữa là tới 12 giờ, chúng ta cùng nhau đi dạo một chút nha?"

Hạ Lan vui vẻ tiếp nhận, dùng lời của cô, đời này cô còn chưa từng cùng ai đi dạo công viên.

Hai người đi dọc theo bên hồ, Hạ Lan luôn miệng nói chuyện, nhưng không hề nói những chuyện bi thương cũ, cô bình sinh lần đầu tiên cùng người ta nói về tình huống bản thân, cô rất thích hoa, đã từng trồng rất nhiều loại hoa trên đất trồng rau ở nhà mình, cô ao ước bản thân có một ngày có thể mở một cửa hàng bán hoa, nhưng không phải loại như tiệm hoa tươi, mà là bồn hoa đủ loại, bởi vì hoa này mới là có sinh mệnh...

Cô càng nói càng vui vẻ, mười mấy năm qua, trước nay không ai nghe cô nói những chuyện này, tựa như cô muốn đem những lời chất chứa trong lòng đều nói ra hết. Diệp Tiểu Mộc vẫn luôn lằng lặng lắng nghe.

Hạ Lan một hơi nói hai tiếng đồng hồ, đột nhiên tỉnh ngộ, nói: "Chà, sắp đến nửa đêm rồi, ta phải đi âm ty báo tin, nếu không vượt qua đầu thất, tới âm phủ sẽ phải chịu tội!"

Cô lưu luyến không rời mà nhìn Diệp Tiểu Mộc, lắc mình biến hoá thành bộ dáng thanh tú, nói: "Ngươi là bằng hữu duy nhất của ta, ta thật đáng tiếc thời điểm tồn tại không gặp được ngươi, như vậy có lẽ ta sẽ không phải chết... Nhưng mà, ít nhất ta ở nhân gian vẫn có một bằng hữu, Diệp Tiểu Mộc, ta chỉ lo nói chuyện của mình, lại quên hỏi ngươi, ngươi là người tốt, ngươi tương lai nhất định sẽ đại triển hoành đồ, thành tựu sự nghiệp."

Diệp Tiểu Mộc dùng sức gật gật đầu.

"Ta đi rồi, cảm ơn ngươi đưa ta đi một đoạn đường..."

Hạ Lan không thầy dạy cũng hiểu mà duỗi tay họa vòng, mở ra khe hở hư không nối thẳng âm ty, lưu luyến mà nhìn Diệp Tiểu Mộc.

Diệp Tiểu Mộc dùng sức xua tay,"Ngươi đi đi, ta cũng sẽ luôn nhớ tới ngươi, kiếp sau, ngươi nhất định sẽ có phúc báo."

Hạ Lan gật gật đầu, đi đến vòng sáng. Đột nhiên, một cỗ âm phong bay tới, tựa như một bàn tay khổng lồ kéo cô, bay đi tới phương hướng nào đó.

"Hạ Lan!"

Diệp Tiểu Mộc bay qua, bắt được tay cô, cùng nàng phi hành ở không trung, hỏi cô tình huống là như thế nào.

"T¬^_ Ta cảm nhân được thân thể †a có biến eế. đây là phán thuÂt Ta biết rồi, nhất định là cha ta, đáng chết! Hắn nhất định là tìm pháp sư tới đối phó ta!"

"Vì sao!" Diệp Tiểu Mộc khó hiểu.

"Thời điểm ta vừa mới chết, thịnh nộ khó bình, lúc ấy báo mộng cho cha ta cùng đệ đệ, ở trong mộng dọa bọn họ một trận, kêu bọn họ chờ ta đi thu thập bọn họ. Khả năng... bọn họ động tay động chân với thi thể ta."

Trong lúc nói chuyện, hai người lại bay đi rất xa, trải qua cơn lộn xộn, tiến vào một địa phương nhìn qua như là thôn trấn trong thành.

Hạ Lan bay lên, bay lên ban công một ngôi nhà, Diệp Tiểu Mộc cũng bay theo lên, từ cửa sổ nhìn vào trong, trong phòng có một đạo sĩ ăn mặc phong cách trung niên, đang khoanh chân ngồi ở phía trước một chậu than, một bàn tay cầm đồ vật giống như người bù nhìn, đang nướng trên chậu than, trong miệng đang niệm chú ngữ.

Ở phía sau hắn cách đó không xa, đặt một chiếc quan tài, bên trong có một thi thể đang nằm, đúng là Hạ Lan.

Một tráng niên hán tử, còn có một thiếu niên nhìn qua khoảng mười mấy tuổi, cầm cọ lông trong tay, đang chấm lấy chất lỏng màu đồng đựng trong thùng, quét lên trên mặt của thi thể.

Hạ Lan nắm được lan can ban công, chống cự lại dẫn lực cường đại, chỉ nghe thấy bên trong thiếu niên kia bịt mũi nói: "Mùi này hôi quá, cha, coi như xong rồi đó!"

"Câm miệng, con không nghe đại sư nói, phải trét hết dầu thông lên toàn thân nó, như vậy mới có thể đem quỷ hồn của nó tới đây, sau đó phong ấn lại, liền vạn sự đại cát, nếu không hôm nay là đêm nó hồi hồn, nó nhất định sẽ đến hại chúng ta, con đã quên lúc trước hai ta nằm mộng những gì sao!"

Tráng niên hán tử quay đầu nhìn đạo sĩ liếc mắt một cái, hỏi: "Đại sư a, làm như vậy không thành vấn đề chứ?"

"Nếu nó báo mộng muốn làm hại các ngươi, tất nhiên là đối với các ngươi hận ý quá sâu, thành oán linh, bần đạo cả đời trảo quỷ vô số, đối phó loại oán linh này, đó là không nói chơi, các ngươi tiếp tục quét đi!"

"Đại sư a, sau khi có thể bắt được nó, sẽ làm như thế nào?"

"Tất nhiên là xử lý nó đi âm ty, nếu nó không đỉi, ta sẽ tự mình tiễn nó đi!"

Tráng hán do dự một chút, ngập ngừng nói: "Có thể... trực tiếp diệt quỷ hồn nó không? Bằng không vạn nhất nó từ âm ty trốn trở về, sẽ đến hại bọn ta..." Đạo sĩ tròng mắt chuyển động, nói: "Nó dù sao cũng là con gái của ngươi!"

"Khụ khụ. Nó đã chết, chết rồi thì không phải, người sống còn phải sống cho tốt đúng không, đại sư xin ngươi thương xót, diệt nó đi!"

Đạo sĩ hừ lạnh một tiếng nói: "Nó là ác quỷ, ta diệt nó cũng không phải không được, nhưng rốt cuộc có tổn hại âm đức, trừ phi... ngươi trả thêm hai vạn đồng tiền nhan đèn, thật ra ta có thể phong ấn nó lại, để nó vĩnh viễn không thể hại người!"

"Được được, để nó vĩnh thế không được siêu sinh!" Thiếu niên nhanh chóng nói.

Súc sinh a!

Hai kẻ súc sinh!

Hạ Lan đã chết rồi, bọn họ cư nhiên còn không buông tha cô, không những bản thân không thức tỉnh, ngược lại vì an nguy chính mình, muốn tru sát hồn phách cô. Trên đời sao có thể có loại súc sinh này.

Diệp Tiểu Mộc tức đến cả người run rẩy, hắn đưa tay kéo Hạ Lan, cúi đầu nhìn lại, Hạ Lan sớm đã rơi lệ đầy mặt.
Bình Luận (0)
Comment