Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3121 - Chương 3127: Hảo Bằng Hữu (2)

Chương 3127: Hảo Bằng Hữu (2) Chương 3127: Hảo Bằng Hữu (2)Chương 3127: Hảo Bằng Hữu (2)

"Ngươi mau đứng lên!"

Diệp Tiểu Mộc đi tới nâng cô đứng dậy, cẩn thận đánh giá, cô nương này tuổi tác so với mình không chênh lệch mấy, gương mặt mi thanh mục tú, mặc một bộ đồng phục, không biết sinh thời là học sinh nơi nào.

"Đầu thất... Ta nghe nói vong hồn phải về thăm nhà, sao ngươi không đị?"

Cô gái vừa nghe, thở dài, lắc đầu nói: "Ta không đi. Đại pháp sư, ngươi thật sự không bắt ta chứ? Ta muốn ở nhân gian thêm một lát nữa, qua 12 giờ ta sẽ đi, được không?"

"Không thành vấn đề!" Diệp Tiểu Mộc nói,"Ngươi muốn nói chuyện với người khác phải không, nếu như cần nói chuyện, ta có thể bầu bạn với ngươi."

Cô gái có chút không dám tin, chần chờ mà nhìn hắn.

"Nói thật với ngươi, ta là một pháp sư mới, đây là lần đầu tiên hồn phách ta đi ra tới đây, cũng rất có duyên, ở bên ngươi một lát vậy."

Diệp Tiểu Mộc vừa nói vừa ngồi xuống bên cạnh cô.

Cô gái thấy hắn thật sự không có địch ý, liền hỏi: "Ngươi tên là gì?"

"Diệp Tiểu Mộc. Còn cô?"

"Ta tên Hạ Lan. Lan trong hoa lan."

"Tên nghe rất hay a."

Hạ Lan buồn bã cười,"Đây đại khái là ưu điểm duy nhất của ta."

"Đừng quá khiêm tốn, nói, vì sao ngươi lại ở đây?"

Hạ Lan chỉ chỉ hồ nước trước mặt, nói: "Bảy ngày trước, ta tự sát ở chỗ này."

Tự sát...

Diệp Tiểu Mộc giật mình mà nhìn cô.

"Ta tồn tại thật sự không có lạc thú, luôn cảm thấy mình là kẻ thừa. Chi bằng chết cho xong việc, ai biết sau khi chết còn phải làm quỷ, những ký ức đó không hề mất di..."

"Sao lại như vậy, cuộc sống có rất nhiều điều vui vẻ mà."

Hạ Lan cười khổ nói: "Đối rất nhiều người mà nói là như thế, nhưng ta chưa bao giờ biết cái gì gọi là vui vẻ. Nhà ta là nông thôn, trong nhà vẫn luôn muốn einh eon trai. cha nên †a einh ra liền không ai thích †a_ Ta thiếu chút nữa bị bà nội làm cho chết đuối, vẫn là mẹ đã cứu ta, lại nói tiếp, cũng chỉ có mẹ ta đối xử với ta còn tạm được, nhưng năm ta năm tuổi, ta mẹ sinh đệ đệ, liền không tốt với ta, sau lại bà ly hôn cha ta, một người rời khỏi nhà đi ra ngoài, ta rốt cuộc chưa gặp lại bà.

Cha ta đi làm trong thành phố, ta cùng bà nội, đệ đệ sống với nhau, bọn họ đều không thích ta, bà nội thường xuyên đánh ta, có cái gì tốt, cũng đều là cho đệ đệ trước, nói ra ngươi không tin, thịt đệ đệ ăn một bữa, còn nhiều hơn so với ta ăn một năm.

Ở trường học, bởi vì ta quá xấu, không có bạn học nào nguyện ý chơi với ta, bọn họ còn khi dễ ta, thường xuyên đánh ta... Ta tốt nghiệp tiểu học, bà nội không cho ta học lên, bởi vì nhà nghèo, chỉ có thể nuôi được một người đi học, đệ đệ tới tuổi đi học rồi, ta tự nhiên không thể học lên, ta phải ra đồng làm việc, ở nhà giặt quần áo nấu cơm, hầu hạ bà nội bị bệnh.

Những việc đó, ta đều có thể nhẫn nhịn, kể cả cha ta mỗi lần về nhà, uống quá nhiều rượu rồi lấy ta ra trút giận, ta đều có thể nhẫn, bởi vì ta cũng rất yêu thương đệ đệ ta, cho dù hắn không thích ta, không bao giờ muốn liếc mắt nhìn ta một cái, ta vẫn âm thầm hy sinh cho hắn, bởi vì hắn là đệ đệ ta, là hy vọng của cả nhà. Lúc đệ đệ lên sơ trung, được cha ta đón tới Xuân Thành để đi học, ta cũng theo tới đây, vừa đi làm công, vừa chăm sóc đệ đệ trong cuộc sống hàng ngày, ta cũng không oán không hối hận."

Diệp Tiểu Mộc lằng lặng mà nghe cô kể chuyện, trong lòng cảm xúc lẫn lộn, cũng không biết nói cái gì cho tốt.

"Hôm đó cuối tuần, buổi tối bọn ta ngủ ở nhà, có trộm vào nhà, lúc ấy đệ đệ vừa lúc đi WC, đụng độ với tên trộm đó. Tên trộm kia liền đánh nhau với hắn, muốn đâm chết hắn, ta nghe được đệ đệ kêu thảm thiết nên tỉnh lại, ta phấn đấu quên mình đi đánh tên trộm kia, kêu đệ đệ đi báo nguy, kết quả... kết quả đệ đệ trốn vào trong phòng, khóa cửa lại.

Ta ở bên ngoài bị kẻ trộm đâm vài dao, ta nhào tới cửa, liều mạng gõ cửa, đệ đệ cũng không mở cửa.

May mắn nghe ta kêu cứu hàng xóm đã báo cảnh sát nên khống chế được tên trộm.

Ta được đưa đến bệnh viện, sau khi băng bó, phụ thân cầm tiền bồi thường bỏ đi, hơn nữa ta chưa lành vết thương đã bắt ta xuất viện, nói là ở bệnh viện tốn tiền. Sau khi về nhà, ta vì vết thương chưa lành, mỗi ngày cố gắng nấu cơm cho bọn họ. Mãi tới nửa tháng trước, đệ đệ ngày hôm sau muốn đi tham gia trại hè, kêu ta đem quần áo của hắn giặt sạch để ngày hôm sau còn mặc, nhưng bởi vì miệng vết thương ta quá đau, nằm ở trên giường không dậy nổi, quần áo cũng không giặt. Sau khi hắn về đến nhà liền mắng †a_. Ta lúc ấv ñna nổi ñiân. cãi nhau với hắn. Hắn liền nói cho ta, hắn kỳ thật vẫn luôn chán ghét ta, bởi vì ta là một sửu bát quái, hắn không muốn có tỷ tỷ như ta, là ta vẫn luôn bám lấy hắn, hơn nữa còn tát ta một cái."

Nước mắt tong tong rơi xuống hồ nước, không gây nên gợn sóng, bởi vì đây là nước mắt trong ý niệm của Hạ Lan, quỷ sẽ không rơi lệ.

Cô ngẩng đầu, nhìn Diệp Tiểu Mộc, lắc lắc đầu, nói: "Thực xin lỗi, để ngươi phải nghe nhiều như vậy, ngươi nhất định thấy phiền, tha thứ cho ta, ta chỉ là... chưa từng cùng ai nói về những điều này, ta quá áp lực, ta sắp phải đi âm ty rồi, không còn có cơ hội cùng người khác nói những chuyện này."

Diệp Tiểu Mộc giữ chặt tay cô, kích động mà nói: "Không, ta không thấy phiền chút nào, ta cảm thấy ngươi là một người thiện lương, ngươi không có làm gì sai. Chỉ là, vì sao ngươi phải tự sát chứ?"

"Kỳ thật, ta cũng không phải kẻ ngốc, ta đối xử tốt với đệ đệ, chỉ là bởi vì hắn là đệ đệ của ta, hơn nữa cha ta uống say cũng thường xuyên đánh hắn, hắn từ nhỏ lại không mẹ, cho nên ta vẫn luôn chiếu cố hắn, ta cũng biết hắn đối xử không tốt với ta, khinh thường ta giống như mọi người, nhưng ta luôn cảm thấy hắn là đệ đệ ta, một ngày nào đó hắn sẽ hiểu. Cho nên mặc dù là hắn đem ta khóa ở ngoài cửa, ta vẫn như cũ có thể tha thứ hắn.

Nhưng lúc hắn nói với ta 'ta đời này luôn khinh thường ngươi' loại lời nói như vậy, ta đã sụp đổ, ta một mình đi tới nơi này, ta nghĩ ta từ nhỏ chính là một người thừa, là người không ai để mắt tới, không bằng chết cho xong, cứ như vậy nhảy cầu tự sát..."

Nói xong này đó, Hạ Lan nhẹ nhàng cười,"Ngày hôm sau khi ta chết, thi thể bị người ta phát hiện, sau lại tìm được cha ta, lại đây nhận thi thể, sau đó hắn vì muốn moi thêm ít tiền của bên quản lý công viên, cố ý không hoả táng thi thể... Đệ đệ ta thật ra cũng vì ta đốt chút tiền giấy, có thể là vấn tâm hổ thẹn, lo lắng ta thành quỷ sẽ tìm hắn phiền toái, kêu ta đi rồi thì đi luôn đi, không cần trở về nữa. Ha ha..."

Hạ Lan đột nhiên cười ha hả,"Đại pháp sư, ngươi nói ta có phải thực ngốc hay không a, ta thật là đáng chết..."

Diệp Tiểu Mộc gắt gao nắm tay cô, nói: "Ngươi rất ngốc, tuy rằng nói điều này cũng đã muộn, nhưng mà, kỳ thật ngươi nên có cuộc sống của chính mình, ngươi không cần vì người không yêu thương ngươi mà hy sinh nhiều như vậy."

"Đúng vậy." Hạ Lan thở dài,"Ta mấy ngày nay vẫn luôn hồi tưởng, mười mấy năm nay, bản thân ta thua thiệt quá nhiều, ta không có một chút thành không có." Cô lại thương tâm khóc lên.
Bình Luận (0)
Comment