Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3120 - Chương 3126: Hảo Bằng Hữu (1)

Chương 3126: Hảo Bằng Hữu (1) Chương 3126: Hảo Bằng Hữu (1)Chương 3126: Hảo Bằng Hữu (1)

Một tuần cũng không có gì tiến triển, điều này làm cho hắn cảm thấy thực hoang mang, mãi đến một ngày, hắn đột phát kỳ tưởng để tư duy bảo trì phân tán, cố tình không cần tập trung, dùng tiềm thức đi cảm giác cỗ lực lượng kia.

Cỗ lực lượng vô hình kia, phảng phất hóa thành dòng chảy nhỏ giọt, không ngừng chảy xuôi trong đầu.

Quá trình này duy trì thật lâu, cho dù dòng suối kia càng ngày càng gấp, thủy lượng cũng càng lúc càng lớn, Diệp Tiểu Mộc vẫn như cũ nỗ lực khắc chế ý niệm, tận lực không chú ý nó, mặc nó chậm rãi chảy xuôi, cho đến khi dòng nước phát triển trở thành đại giang đại hà, như nước biển chảy lan ngàn dặm.

Diệp Tiểu Mộc tìm được rồi biện pháp định tâm, lại sẽ không vì vậy mà phân tâm.

Ngươi cố tình chú ý nó, ngược lại nhìn không thấy, ngươi tâm bình khí hòa, không dao động, khiêm tốn, rồi lại vì nó sở mà bổ sung đầy đủ, giữa không và vô không, niệm cùng không niệm, đây là vô vi đại đạo Lão Tử tôn sùng.

Vô vi, cho nên không làm gì hết.

Đại giang đại hà cuối cùng nhập vào hải dương, quy về bình lặng. Diệp Tiểu Mộc thần thức cũng giống vậy mà trở nên trống trải, vô biên vô hạn...

Qua một lúc lâu, hắn mới thanh tỉnh lại, mở hai mắt, hết thảy vẫn là bộ dáng phía trước, nhưng tâm cảnh hắn lại bất đồng, loại cảm giác này khó có thể biểu đạt, như là đã trải qua một lễ rửa tội kỳ diệu.

Diệp Tiểu Mộc đứng lên, đi vài bước, cảm giác thân mình thực nhẹ, động tác tựa hồ nhanh nhạy rất nhiều. Tâm tình không khỏi kích động lên, nhớ lại trong sách có nói, lần đầu minh tâm, sẽ khai ngộ một lần, đại giang đại hà như ở trong lòng, cảm giác vạn vật chỉ biến... rất phù hợp với những gì mình vừa trải qua a, xem ra mình thật sự đã khai ngộ.

Trong bút ký của Lưu lão đầu có nói, quá trình minh tâm khai ngộ, không giống giai đoạn khác có dấu vết để lại, nước chảy thành sông, giai đoạn này thứ dựa vào chính là cơ duyên cùng ngộ tính, ngộ tính cao, hai ba tháng là có thể khai ngộ, trì độn thì mất thời gian nửa năm đến một năm, nếu tới một năm còn không thể khai ngộ, vậy chỉ có dựa vào sư phụ mạnh mẽ vỡ lòng mới có thể tiến vào giai đoạn sau, nhưng loại này tương lai tu hành hạn mức cao nhất sẽ thấp hơn rất nhiều, cả đời khó thành thiên sư.

Mà loal naười nàv kỳ thât mới là tuvêt đai đa eế †rana phán thuật aiới. Còn mình, hình như chỉ mất mười ngày?

Đây xem như thiên phú dị bẩm, hay là cơ duyên trùng hợp?

Diệp Tiểu Mộc nguyện ý tin tưởng là vế sau hơn, cho rằng là Đại Chu Thiên Phun Nạp Tâm Pháp mang đến phúc lợi cho mình.

Mặc kệ như thế nào, coi như là có thể tiến vào giai đoạn tu luyện sau rồi, bước tiếp theo, Tàng Hồn!

Ngồi xuống, đọc thầm chú ngữ, để người đi vào trạng thái nửa ngủ nửa tỉnh, tựa như nằm mộng mà còn thanh tỉnh, tiếp theo đem tầm mắt kéo xa, giống như ở nơi xa nhìn thân thể của mình, cho đến khi không nhìn thấy thân thể ở đâu, linh hồn cũng liền xuất khiếu.

Đối với một tu sĩ đã trải qua giai đoạn sơ cấp Phong Thân cùng Minh Tâm mà nói, quá trình này không khó này, Diệp Tiểu Mộc thử vài lần liền thành công, mà một khi linh hồn hoàn toàn độc lập, tiếp xúc cùng không khí, lập tức cảm thấy đau đớn xuyên tim.

Một cơn gió nhẹ thổi vào cửa sổ chưa được khép chặt, cơ hồ đem hắn thổi tan đi. Chạy nhanh nép đến góc tường.

Loại thống khổ này, tựa như một người nhảy vào trong nước nóng, chỉ là khi đứng chính là một loại dày vò, nếu nước hơi chút lưu động, liền càng thêm đau đến chịu không nổi.

Diệp Tiểu Mộc nhớ rõ trong sách có nói, đây là phản ứng bình thường, là một loại pháp thuật rèn luyện linh hồn, để hồn phách không được nhục thân bảo vệ tiếp xúc với linh khí, nhân gian tam hỏa trong không khí, hồn lực sẽ cường đại lên một chút.

Đứng ở trong góc hơn mười phút, Diệp Tiểu Mộc thật sự chịu không nổi, hồn phách nhanh chóng trở lại trong thân thể.

Mấy ngày kế tiếp, hắn lại làm thử thật nhiều lần, đau đớn cảm giác càng ngày càng ít, thậm chí tới mức bị gió thổi qua cũng không có việc gì, đến cuối cùng, đến thanh minh mộng cũng không cần, chỉ cần thần niệm vừa động, hồn phách liền có thể rời khỏi nhục thân.

Hôm nay nửa đêm, Diệp Tiểu Mộc lại một lần nữa hồn phách ly thể, ở trong nhà chuyển động một vòng, Kê Tử ngả lên trên tủ lạnh ngủ, cảm giác được hắn tồn tại, ngẩng đầu nhìn thoáng qua, thấy là hắn, lại vùi đầu ngủ thêm —— mấy ngày qua, hắn đối với trường hợp này đã thấy nhiều không còn lạ nữa.

Diệp Tiểu Mộc muốn đi khoe với Tô Yên một chút, trực tiếp từ kẹt cửa chui vào phòng ngủ Tô Yên, lại nhìn thấy Tô Yên chỉ mặc nội y, nằm hình chữ X ở trên giường, nửa người trên đắp một cái chăn mỏng, mặt trên một Thôi tiêu rồi...

Diệp Tiểu Mộc bị dọa không nhẹ, lúc này Tô Yên giống như cảm thấy được cái gì, ư một tiếng, xoay người lại. Diệp Tiểu Mộc không đợi bị cô nhìn thấy, nhanh chóng từ kẹt cửa chui ra, nghĩ thầm thật sự nguy hiểm quá, lần này nếu như bị phát hiện, mình phỏng chừng sẽ bị đánh chết.

Nhưng mà... dáng người của cô ấy thật sự rất tuyệt a.

Nghĩ đến hình ảnh hương diễm vừa rồi, Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên cảm giác bộ vị nào đó trên người giống như nổi lên phản ứng, tức khắc kinh hãi, cúi đầu nhìn lại, sặc, nguyên lai quỷ cũng có công năng này a.

Hắn muốn ra ngoài đi dạo, vì thế từ ban công bay đi ra ngoài.

Bên ngoài hơi gió, tuy rằng hồn lực hắn đã mạnh hơn không ít, nhưng bị gió trực tiếp thổi vào, vẫn là thực không thoải mái, vì thế hắn hạ xuống mặt đất, đi lang thang trong khu chung cư.

Có một vài nhà còn mở đèn, đối với hắn thân là quỷ hồn mà nói, ánh sáng sẽ mang đến một loại cảm giác đau đớn, làm hắn không dám tới gần, cuối cùng hắn cũng minh bạch vì sao quỷ gì cũng sợ ánh sáng.

Hắn rời khỏi khu chung cư, bởi vì sợ ánh sáng, chỉ có thể hướng tới nơi không có ánh sáng mà đi, cứ như vậy đi vào một công viên.

Công viên đêm khuya, đến đèn đường cũng tắt, mọi nơi yên tĩnh không người, Diệp Tiểu Mộc trước kia cũng buổi tối đi ra công viên, nhưng lấy hình thái quỷ hồn lại đây, vẫn là lần đầu tiên. Cảm xúc tuyệt đối không giống nhau.

Trước kia hắn từng tới nơi quá tối không có người, sẽ có một loại sợ hãi vô tri, nhưng hiện tại hắn thân là quỷ hồn, đối với hắc ám lại có một loại thân cận bản năng. Loại cảm giác này vô pháp giải thích, thật giống như cảm giác nhân loại thích ban ngày ban mặt.

Hắn đứng ở bên cạnh một mảnh hồ, ánh trăng sáng tỏ chiếu lên trên mặt hồ, nổi lên sóng nước lấp loáng.

Ánh trăng sẽ không làm quỷ hồn cảm thấy khó chịu, tương phản, tựa như lợi ích của ánh mặt trời đối với con người, bên trong ánh trăng cũng có một thứ ấm áp làm quỷ hồn cảm thấy thực thoải mái.

Đột nhiên, hắn nghe được một tráng tiếng khóc, từ phía sau rừng cây nhỏ truyền đến, vì thế bay qua đó, là một cô gái mười bảy mười tám tuổi, ngồi ở dưới một thân cây, nhìn hồ nước khóc thút thít.

Trên người cô không có ba ngọn đèn sáng, cho nên cô là quỷ.

Cô gái cũng phát hiện ra hắn, quay đầu nhìn qua, trong mắt lập tức lộ ra sơ hãi biểu tình. lẩm bẩm nói: "Ngươi là quỷ!" Diệp Tiểu Mộc cạn lời.

"Không phải ngươi cũng là quỷ sao, có cái gì mà sợ."

"Ngươi... muốn hại ta sao?"

"Vì sao," Diệp Tiểu Mộc khó hiểu.

"Có rất nhiều quỷ hồn, đều là dựa vào cắn nuốt quỷ hồn để tăng tu vi, ta hôm trước đã gặp được một tên, thiếu chút nữa không chạy thoát được."

"Nga, ta đây không phải, ta là pháp sư, ta đang linh hồn xuất khiếu tu luyện hồn lực." Nói ra hai chữ "Pháp sư", Diệp Tiểu Mộc gấp đôi tự hào.

Nữ hài sửng sốt một chút, liền quỳ xuống ngay tại chỗ, đau khổ cầu xin: "Đại pháp sư xin đừng bắt ta, ta không phải cô hồn dã quỷ, hôm nay là đầu thất của ta, qua đêm khuya ta sẽ đi âm ty."
Bình Luận (0)
Comment