Chương 3125: Nhập Môn (3)
Chương 3125: Nhập Môn (3)Chương 3125: Nhập Môn (3)
Tuy rằng là thuê chung, nhưng dù sao cũng là ở cùng một mái nhà, Diệp Tiểu Mộc có chút do dự, nhưng phía Tô Yên đã giúp hắn ký kết rồi, hơn nữa cũng không có gì đáng ngờ, vì thế Diệp Tiểu Mộc thu dọn chút đồ vật, sắp xếp cặp sách, ngày hôm sau dọn đến nhà Tô Yên ở.
"Sao có thể như vậy, đây là nhà của ta, một tấc đất cũng không nhường!"
Sau khi Tô Yên kể chuyện Diệp Tiểu Mộc ở tạm trong nhà cho Kê Tử nghe, lập tức nhận được phản đối của nó, đứng ở trên sô pha, hai cánh uốn lại kẹp trên người, giống như một người đang hai tay chống nạnh, như hổ rình mồi mà nhìn Diệp Tiểu Mộc.
"Cái tên đáng ghét này, dám vào đây một bước, ta sẽ ăn ngươi!"
Diệp Tiểu Mộc do dự.
Lúc này chỉ thấy Tô Yên không chút hoang mang mà đem một túi mì gói ném tới trước mặt hắn, từng gói mì ăn liền văng ra, đủ loại nhãn hiệu cùng khẩu vị.
"Đây là lễ vật ra mặt người ta cho ngươi đó, còn nữa, hắn là người ta mướn tới chuyên môn hầu hạ ngươi, về sau mỗi ngày đều nấu mì cho ngươi ăn."
Diệp Tiểu Mộc toàn thân căng thẳng,"Tôi không nói câu đó aI"
"Hóa ra là người hầu!"
Kê Tử lập tức thay đổi thái độ, thân thiện với Diệp Tiểu Mộc "Người hầu, mời vào, vừa lúc ta đói bụng, mau đi nấu mì cho ta đi!"
Trực tiếp bay đến trên đỉnh đầu hắn, mổ một cái lên tóc hắn.
Diệp Tiểu Mộc đành phải cầm một gói mì, đi vào phòng bếp, hỏi Tô Yên nồi ở nơi nào.
"Cần nồi làm gì? Ta trước nay đều là đổ nước nóng vào rồi ăn."
Tô Yên từ tủ chén lấy một cái nồi, bên trong đóng một lớp bụi dày. Tô Yên tỏ ý mình chưa bao giờ nấu cơm, cái nồi này từ khi mua lại tới nay chưa từng dùng đến.
Diệp Tiểu Mộc đành phải trước tiên đi chà nồi, cũng may trong bếp có sẵn gas, vì thế nấu một tô mì gói cho Kê Tử.
Kê Tử trước nay không ăn qua đồ vật được nấu, vốn dĩ có chút bài xích, nhưng nghe hương vị không tồi, vì thế nếm một miếng, quả thực nhân gian mỹ vị, một hơi ăn sạch, khoái chí mà vỗ cái bụng, sau đó đột nhiên dùng cánh che mắt lại khóc lên.
Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên đều rất tò mò, hỏi nó khóc gì.
Kê Tử xoa đôi mắt nói: "Hóa ra mì gói nấu lên ăn lại ngon như vậy... Ta khóc cho chính mình cư nhiên vẫn luôn không biết, ngần ấy năm đều sống uổng phí..."
Thật là đáng thương oa.
Diệp Tiểu Mộc dùng ánh mắt cảm thông nhìn nó, nói: "Sau này ta sẽ nấu mì cho ngươi ăn, những thứ khác thì không được, kỹ thuật nấu mì của ta cũng tạm ổn, lần sau lại mua chút rau dưa cùng trứng gà, nấu lên ăn còn ngon hơn như vậy nhiều."
Kê Tử hoan hô nhảy nhót.
Tô Yên tìm một gian phòng trống cho hắn, bên trong dơ không ra thể thống gì, Diệp Tiểu Mộc đành phải động thủ quét tước, sau đó đi xuống siêu thị dưới lầu mua đệm mần gối linh tỉnh, sau khi dọn dẹp phòng xong, Tô Yên lại xem xét, quả thực thay đổi quá lớn.
"Ui choa, cậu là đàn ông con trai, làm sao mà dọn phòng được sạch sẽ như vậy!"
"Nơi ngủ, đương nhiên phải sạch sẽ một chút."
"Được đó, nếu cậu chăm chỉ như vậy, vậy cũng dọn dẹp các phòng khác một chút đi, coi như đóng tiền nhà cho tôi." Tô Yên nở nụ cười xấu xa.
Thật là vào đúng ổ cướp...
Diệp Tiểu Mộc có chút hối hận đã chuyển đến nơi này ở.
Hai tiếng đồng hồ sau, mấy gian phòng đều được dọn dẹp sạch sẽ, sàn nhà được lau chùi, kiếng cũng được lau sạch, thứ khiến cho Diệp Tiểu Mộc nghẹn họng nhìn trân trối chính là, trên sàn phòng ngủ của Tô Yên, tất cả đều là quần áo nội y tất chân các thứ, xả ra đầy nền.
"Nhìn cái gì!"
Tô Yên vỗ một cái lên ót hắn, đỏ mặt nói,"Chưa từng thấy nội y của phụ nữ à, mẹ cậu cũng không có những thứ này sao?"
"Nói thật, mẹ tôi thật sự không nhiều quần áo như vậy, hơn nữa cũng sẽ không vứt khắp nơi trên sàn."
Tô Yên trừng mắt nhìn hắn liếc mắt một cái, gom hết quần áo lại ném vào máy giặt.
Dưới sự siêng năng vất vả cần cù của Diệp Tiểu Mộc, phòng hoàn toàn thay đổi bộ dáng, đến Tô Yên cũng giật mình, chắp tay đi kiểm tra mọi nơi môêt nhen. aât đầu nói: "Cñna khâng tê lắm. về eau vê sinh liền aiao cho cậu, giặt quần áo nấu cơm gì đó, cậu xem mà làm."
"Thật sự xem tôi là người hầu sao!"
"Cậu là trợ lý của tôi a, chút việc nhỏ này, cậu không thể để tôi tự mình đi làm chứ."
Diệp Tiểu Mộc lười cãi cọ với cô, trở lại phòng mình, nằm xuống nghỉ ngơi một hồi, liền bắt đầu phun nạp tu luyện.
Buổi tối hắn lại nấu mì gói cho Kê Tử, bỏ thêm trứng gà cải trắng giăm bông, Kê Tử ăn rất hưng phấn, quả thực giống ăn món ngon mỹ vị vậy, vừa lau mỏ vừa hào phóng tỏ vẻ về sau sẽ bớt bắt nạt hắn.
Bắt đầu từ hôm nay, Diệp Tiểu Mộc liền ở trong nhà Tô Yên, mỗi ngày phụ trách nấu cơm làm việc nhà, không chỉ làm cho Kê Tử làm, còn làm cho Tô Yên, Tô Yên cũng rất thích cơm hắn nấu, nhưng vẫn thường xuyên sai vặt hắn, thậm chí còn trầm trọng hơn, đến nội y các thứ cũng nhờ hắn giặt giúp.
Diệp Tiểu Mộc cảm giác chính mình bị hố, cũng may ở chỗ này tu luyện pháp thuật so ở nhà tiện hơn nhiều, hơn nữa có Tô Yên có thể thỉnh giáo. Sau khi giai đoạn thụ thân hoàn thành, giai đoạn thứ hai là minh tâm.
Đơn giản mà nói, chính là quá trình xem kinh thư Đạo gia, từ trong đó tìm kiếm đạo nằm ở đâu.
Bởi vì nơi pháp lực phát ra, là tín ngưỡng, tín ngưỡng chính là suối nguồn của đạo, điểm này ở Phật môn, đó là tín ngưỡng đối với Phật Tổ cùng lục đạo luân hồi, chỉ khi ngươi tín ngưỡng nó tồn tại, khi sử dụng pháp thuật của nó mới có thể sinh ra uy lực.
Ở điểm này Đạo môn tốt hơn rất nhiều, đạo môn chỉ tin đạo, đối với chư thiên thần tiên, cho dù là Đạo Tổ Tam Thanh, cũng chỉ cầu tôn kính, không cần sùng bái mù quáng. Đạo môn chân chính theo đuổi là đạo. Cùng với cảm ngộ tự thân, minh bạch đạo ở chỗ nào, lại cùng tự thân sinh ra liên hệ ra sao. Quá trình này chính là minh tâm.
Chỉ cần minh đạo, chính là đạo môn đệ tử, cho nên từ xưa đến nay, có rất nhiều danh nhân đạo thuật đại thành, đều tự xưng đạo sĩ, nhưng không có sư thừa môn phái chân chính.
Đạo giáo có mười ba kinh thư, trong đó danh mục sách thích hợp cho người mới đặt nền móng cầu đạo cần đọc chính là "Đạo Đức Kinh" (Lão Tử) cùng "Nam Hoa Kinh" (Trang Tử).
Diệp Tiểu Mộc thật sự từng đọc hai quyển này, nhưng mà khi đó là xem với tâm thế hứng thú yêu thích, chỉ nhớ rõ một ít điển cố cùng danh ngôn trong đó, hiện giờ dùng thái độ cầu đạo để xem, chuyện này lại không Đầu tiên hắn học thuộc hai bộ kinh điển này, sau đó trong lúc phun nạp, thời điểm tâm tình bình tĩnh thư thái nhất, thầm đọc lại những câu trong kinh văn, không cố tình cầu giải, cũng không suy nghĩ quá nhiều.
Đây là một trong những điều tâm đắc Lưu lão đầu lưu lại có nhắc tới, phương pháp minh tâm tốt nhất với đạo sĩ.
Hư không cùng cực, hết sức yên tĩnh. Vạn vật đua sống, ta nhân đó xem chúng trở về.
Mới đầu hắn làm như vậy, chỉ là gia tăng lý giải đối với kinh văn, cũng không có hiểu được bao nhiêu, sau lại dần dần cảm nhận được một cỗ lực lượng thần bí, ở trong văn tự chậm rãi chảy xuôi, như ẩn như hiện, ngươi có thể cảm giác được nó tồn tại, nhưng nếu tập trung tỉnh lực đi quan sát, lại biến mất vô tung.
Mấy ngày đầu, Diệp Tiểu Mộc mỗi lần đọc đến chỗ thâm sâu, cảm nhận được cỗ lực lượng này tồn tại, luôn là nhịn không được đi quan sát nó, sau đó người cũng liền tỉnh táo lại, không thể không làm lại từ đầu.