Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3125 - Chương 3131: Nhập Môn (1)

Chương 3131: Nhập Môn (1) Chương 3131: Nhập Môn (1)Chương 3131: Nhập Môn (1)

Diệp Tiểu Mộc còn muốn nghe nhiều hơn, Tô Yên đã thay đổi chủ đề, nói: "Nhưng mà cậu thật đúng là không tồi, lần đầu tiên hồn phách du lịch, là có thể duy trì lâu như vậy, cậu tu luyện chăm chỉ đi, tương lai nói không chừng có thể thành tông sư."

Lúc này cô và Kê Tử đều ăn xong mì gói Diệp Tiểu Mộc nấu, ngáp một cái, vào phòng tiếp tục đi ngủ.

"Kê Tử ngươi canh chừng hắn cho ta! Còn dám tới rình trộm ta, ngươi cứ ăn hắn!"

Kê Tử nhảy đến trên vai Diệp Tiểu Mộc, thấp giọng nói: "Nếu thật ngươi muốn nhìn cô ấy, vậy lại nấu cho ta một tô mì, ta cho ngươi đi vào xem mười phút..."

Sặc!

Thật sự xem mình là kẻ thích rình mò!

Hơn nữa ngươi cái con quạ đầu đen này, lại vì một tô mì gói đã bán đứng chủ nhân ngươi, như vậy thật sự tốt sao?

Diệp Tiểu Mộc đem Kê Tử nhốt ngoài cửa, sau khi nằm xuống giường, tâm tình vẫn là thập phần phức tạp, nằm một tiếng đồng hồ cũng không ngủ được, cuối cùng đành phải dựa vào tĩnh tâm chú đi vào giấc ngủ —— tĩnh tâm chú được xem như chú ngữ Đạo môn đơn giản nhất, hắn mấy ngày trước mới vừa học được.

Không ngờ sau khi ngủ, thần hồn hắn dường như lại rời khỏi nhục thân, xuyên qua một tấm màn đen, đi vào trên không một thôn trang, bay đến một ngôi nhà, thấy được một tiểu cô nương đang bị một tráng niên hán tử đè xuống mặt đất đánh toàn đòn hiểm, bên cạnh còn có một thiếu niên sáu bảy tuổi đang vỗ tay cười.

Hán tử kia ... không phải là phụ thân Hạ Lan lúc trước từng gặp sao?

Tiểu cô nương khóc lóc ngẩng đầu lên, Diệp Tiểu Mộc thấy được mặt cô, đúng là Hạ Lan.

Hắn không kịp tự hỏi vì sao lại thấy một màn như vậy, hình ảnh đã thay đổi, là Hạ Lan một mình về đến nhà, lật kiếm ván giường, tìm tiền cô giấu ở trong sách—— giờ khắc này Diệp Tiểu Mộc tựa hồ biến thành cô, có thể cảm nhận được suy nghĩ của cô. Đó là tiền cô mỗi ngày lên phố bán đồ ăn lén tích cóp được, dùng thời gian mấy tháng tích cóp cho đủ hai trăm đồng, tất cả đều kẹp trong sách giáo khoa tiểu học của mình, giấu ở dưới ván giường. Hôm nay phụ thân cùng đệ đệ đi thăm người thân, cô không cần làm cơm, dự tính lấy số tiền này đi tới hiệu sách trấn trên mua mấy quyển sách giáo khoa trung học, ở nhà học tập, kết quả trong khoảnh khắc mở sách giáo khoa cũ, cô đờ người.

Tiền không thấy đâu.

Tờ giấy kẹp tiền kia, bị phun ra một cục đàm...

Trong nháy mắt cô liền minh bạch, hèn chỉ đệ đệ mấy ngày nay mỗi ngày trở về đều có đồ ăn vặt ăn, nguyên lai, là trộm tiền của mình.

Hắn trộm không riêng gì tiền, mà là hủy diệt lý tưởng của chính mình.

Hạ Lan tựa vào trên giường, tê tâm liệt phế mà khóc.

Hình ảnh lại xoay chuyển thêm vài lần, có thời điểm là Hạ Lan khi đi làm công bị người ta khi dễ, ba cô nương nhuộm tóc nhìn qua như là học sinh trung học đang giật tóc cô đập lên trên tường.

Có lúc là thời điểm cô đi nhặt phế phẩm, bị một lão nhân cũng thu phế phẩm theo dõi, mạnh mẽ kéo cô đi đến góc tường, thò tay vào bên trong quần áo cô...

Còn có một ít nỗi khổ, quả thực vô pháp hình dung.

Phẫn nộ tới cực điểm, Diệp Tiểu Mộc bỗng nhiên tỉnh lại.

Hắn cuồng thở hổn hển một lúc lâu, mới hơi chút bình tĩnh trở lại, hồi tưởng tình cảnh trong mộng, bất giác cảm thấy nghỉ hoặc, những gì đã nhìn thấy trong mộng, lúc trước Hạ Lan cũng không kể với mình, chẳng lẽ là chính mình căn cứ tao ngộ với cô mà tự nghĩ ra?

Nhưng vì sao cảnh tượng nhân vật đều chân thật như thế chứ?

Đột nhiên cả kinh, Diệp Tiểu Mộc nghĩ tới lúc trước gặp phải nữ quỷ kia —— "muội muội" của Bạch Y Nhiễm, chính mình tựa hồ cũng mơ thấy quá khứ của nó, hơn nữa, sau lại vị trí chôn thi, cũng đích xác như trong mộng chứng kiến.

Chẳng lẽ chính mình có thể biết trước, hoặc là nói, có thể nhìn thấy quá khứ của người khác?

Nhưng vì sao trước kia chưa từng có chuyện như vậy?

Diệp Tiểu Mộc nghiêm túc cân nhắc vấn đề này, tổng kết ra hai điểm giống nhau: Thứ nhất, mặc kệ là tiểu nữ hài kia, hay là Hạ Lan, bọn họ đều là quỷ. Thứ hai, chính mình cùng các cô từng có tiếp xúc thân thể (theo nghĩa từng gặp mặt nhau). Có khi nào, là bởi vì từng tiếp xúc hồn thể của họ, cho nên lấy ra được ký ức của họ, tiếp theo hiện ra ở trong mộng?

Nếu là như thế này, vậy xem như mình có đặc dị công năng, hay là kỹ Diệp Tiểu Mộc rất muốn đi tìm Tô Yên hỏi một chút, mới ra cửa, Kê Tử đứng ở trên tủ lạnh mở to mắt, nói: "Ngươi muốn đi rình trộm sao, nhớ rõ phải nấu mì trước đã!"

"Ngươi đó!"

Diệp Tiểu Mộc đành phải về lại phòng, hắn không muốn lại lần nữa bị coi là kẻ rình trộm.

Hắn ngủ không được, đi lên trên ban công, nhìn bầu trời đêm ngây ngốc.

Cảnh trong mơ lúc nấy không ngừng xuất hiện ở trước mắt, Diệp Tiểu Mộc nắm chặt nắm tay.

Hạ Lan làm sai cái gì đâu, cô thiện lương như vậy, chỉ bởi vì mặt mũi xấu, nên bị người ta khi dễ, lại bởi vì là con gái, nên bị phụ thân cùng đệ đệ lăng nhục?

Thế giới này, thật sự tràn ngập ác ý!

Những người từng khi dễ cô, không biết tương lai có thể có báo ứng hay không, nhưng hiện tại bọn họ còn đầu êm đẹp, Hạ Lan lại chết rồi. Cho dù hai phụ tử kia đã chịu trừng phạt, nhưng Hạ Lan cũng hồn phi phách tán không về được.

Diệp Tiểu Mộc đột nhiên có một loại xúc động mãnh liệt, hắn muốn tìm phán quan âm phủ quản lý chuyện này, Diêm La Vương hoặc là ai để hỏi một chút, như vậy công bằng sao?

Nếu thiên đạo chính là không công bằng, như vậy cái gọi là thiên đạo, vì sao phải vâng theo nó chứ?

Hắn nhớ tới câu nói trong Đạo Đức Kinh:

Trời đất bất nhân, coi vạn vật như chó rơm.

Có lẽ, thiên địa chỉ gian trước nay đều không có đại đạo gì, chỉ có đại đạo mọi người cho rằng.

Nếu Thiên Đạo không có thiện ác, vậy phải luôn cần phải có người tới giúp đỡ.

Ý niệm này làm chính hắn cảm thấy một trận sợ hãi.

Hắn không rõ mình vì sao lại nghĩ tới những điều trên.

Nhưng Diệp Tiểu Mộc đã bình tĩnh lại, lý giải đối với đạo lại càng thêm đơn giản, đó chính là tương lai vô luận mình làm cái gì, đều phải không làm thất vọng chính mình, lúc cần thiết có thể vượt qua cái gọi là quy tắc.

Hắn cho rằng chính mình chỉ là tương thông một sự kiện, lại không biết vô hình truna. đao tâm hắn lai nhân đư/đc môt lần lễ nữa tôi lứ diải với đạo, đã xa xa vượt qua pháp sư tân nhân bình thường, tu hành hạn mức cao nhất, cũng vô hình trung tăng lên rất nhiều. Đại đạo ba ngàn, hắn mơ hồ tìm được rồi đạo thuộc về mình. Chỉ là con đường này từ lúc bắt đầu liền lệch khỏi quỹ đạo phổ thế chỉ đạo.

Thời điểm cuối tháng, đã có thành tích thi đại học, thành tích không khác biệt mấy so với Diệp Tiểu Mộc lúc trước tính toán, thi đậu đại học Bách Khoa Xuân Thành.

Diệp Tiểu Mộc cùng Tạ Vũ Tình nói chuyện điện thoại, báo tin vui, Tạ Vũ Tình cũng rất vui, kêu hắn về nhà đi, buổi tối cô sẽ tranh thủ về nhà, cùng nhau ăn cơm chúc mừng một bữa.

Sau đó không chờ hắn gọi điện thoại trước, Chu Tĩnh Như đã gọi điện thoại tới, nói với hắn các loại khích lệ an ủi, cảm giác kích động muốn khóc.

"Bảo bảo nhà ta vất vả rồi, bảo bảo sau này muốn cái gì, chỉ cần nói với mẹ nuôi..." Trong điện thoại nói rất nhiều những câu nói như vậy, tựa hồ Diệp Tiểu Mộc vẫn là một đứa trẻ.

Diệp Tiểu Mộc nghe xong tuy rằng có chút xấu hổ, nội tâm vẫn là hưởng thụ, những câu nói như thế này, Tạ Vũ Tình vĩnh viễn sẽ không nói với hắn. Có đôi khi hắn nghĩ, nếu tính cách của hai người mẹ kết hợp lại với nhau thì tốt rồi.

Trước khi về nhà, hắn đi trước một chuyến đến trước mộ Lưu lão đầu, mua một ít đồ vật đi tế bái hắn.
Bình Luận (0)
Comment