Chương 3132: Nhập Môn (2)
Chương 3132: Nhập Môn (2)Chương 3132: Nhập Môn (2)
Lúc trước lễ tang của Lưu lão đầu hắn cũng tham gia, hơn nữa còn lấy thân phận hiếu tử để đưa hắn đi đoạn đường cuối cùng, cũng coi như là không làm thất vọng bọn họ đã quen biết một thời gian.
Bạch Hồng Binh xuất tiền mua mộ địa cho Lưu lão đầu, ở một tòa mộ viên lớn nhất Xuân Thành.
Lại một lần đứng ở trước phần mộ Lưu lão đầu, nhìn ảnh chụp trên mộ bia, Diệp Tiểu Mộc thật sự cảm khái.
Nếu lúc trước không quen biết tôi, khả năng ông sẽ không chết.
Nếu không quen biết ông, khả năng tôi cũng sẽ không đi lên con đường này.
Diệp Tiểu Mộc nhìn người trên ảnh chụp, trong lòng nhủ thầm.
Hết thảy đều là duyên phận sao? Hoặc là nói, đều đã được sắp đặt trước?
Diệp Tiểu Mộc không muốn tin tưởng những điều đó.
Nghe thấy phía sau có tiếng bước chân, Diệp Tiểu Mộc đứng dậy muốn đi, quay người lại, cư nhiên nhìn thấy hai người quen, Bạch Hồng Binh và Bạch Y Nhiễm.
Ba người đều sửng sốt một chút, Bạch Hồng Binh phục hồi tỉnh thần lại, lập tức thân thiết đi tới chào hỏi.
"Đứa nhỏ này, lúc ấy đến số điện thoại cũng không lưu, ta cũng không biết nhà cậu ở chỗ nào, vừa lúc Y Nhiễm lại nằm viện, vẫn luôn không thể đi thăm hỏi cậu, hôm nay Y Nhiễm xuất viện, đòi ta đưa nó tới tế bái Lưu tiên sinh, vốn dĩ ta định đến trường học các cậu để xin địa chỉ nhà cậu, để buổi tối đi thăm."
Bạch Y Nhiễm đi đến trước mặt Diệp Tiểu Mộc, Diệp Tiểu Mộc vốn định nói điều gì, kết quả Bạch Y Nhiễm đi lên ôm chặt lấy mình.
Đang ở trước mặt cha cô ấy mà.
Diệp Tiểu Mộc nhìn Bạch Hồng Binh, Bạch Hồng Binh làm bộ không phát hiện, đi tới trước mộ bày biện tế phẩm.
"Tiểu Mộc, vì sao cậu muốn cứu tôi?"
"Chúng ta là bằng hữu a, còn vì sao nữa, hơn nữa... Lúc ấy tôi cũng là dựa vào một cỗ xúc động, hiện tại nhớ tới, thật là có chút nghĩ mà sợ." Diệp Tiểu Mộc cười cười,"Đúng rồi, đôi mắt cậu thế nào rồi?"
"4É? trái đai khái khôi phục mắt phải thi lực bị aiảm đi môêt chút vêu cầu phải làm thêm một lần giải phẫu, có thể khôi phục được một ít. Nhưng mà không mù chính là vạn hạnh. Hiện tại tôi đang mang kính áp tròng."
Cô chỉ vào tròng mắt của mình, Diệp Tiểu Mộc nhìn thấy trên tròng trắng mắt phải có vết thương rõ ràng.
"Đúng rồi, thi đại học cậu có tham gia chứ?"
"Không có, năm nay tôi không chuẩn bị tốt, tôi muốn ôn tập một năm, cậu thi sao rồi?"
Hai người hàn huyên, trước kia hai người chỉ có thể xem như hời hợt chỉ giao, sau khi trải qua thần quái sự kiện lần đó, quan hệ hai người cũng lập tức gần gũi hơn rất nhiều, đặc biệt đối với Bạch Y Nhiễm mà nói, Diệp Tiểu Mộc đại khái là trừ phụ thân ra thì là người ngoài duy nhất có thể tín nhiệm. Rốt cuộc hắn đã từng liều mạng đi cứu mình, người như vậy, sẽ không bao giờ làm tổn thương mình.
Nhưng mà, đối với chuyện kia, hai người đều kiêng dè dường như im bặt không nhắc tới, lúc sau hai người add WeChat, ước định duy trì liên lạc.
Chờ Bạch Hồng Binh bố trí xong cống phẩm, sau khi tế bái, ba người cùng nhau rời khỏi mộ viên, ngồi vào xe lại, Bạch Y Nhiễm cũng rất hoạt bát, cùng Diệp Tiểu Mộc tám chuyện về mấy người bạn học, ai thi ra sao các thứ linh tỉnh.
"Đúng rồi, ngày hôm qua Lưu Mộng Đình tới thăm tôi, cô ấy cũng thi đậu đại học Lý Công, các cậu vẫn là bạn học." Bạch Y Nhiễm cười như không cười mà nhìn Diệp Tiểu Mộc.
Diệp Tiểu Mộc xấu hổ mà khụ một tiếng, hắn đương nhiên không thể nói, mình lúc trước vì theo đuổi Lưu Mộng Đình mới ghi danh trường đại học này. Nghĩ đến Lưu Mộng Đình, tim Diệp Tiểu Mộc lập tức mềm đi.
Cảm giác đã lâu không gặp cô ấy.
Bạch Hồng Binh lái xe đưa Diệp Tiểu Mộc đến cửa khu chung cư, vốn là muốn vào nhà thăm hỏi, Diệp Tiểu Mộc luôn mãi xin miễn, hắn không nghĩ muốn hiểu lầm, lại tưởng rằng mình cùng Bạch Y Nhiễm có quan hệ gì, rốt cuộc sự kiện trước kia không thể nào nói ra được. .
Trong nhà, Tạ Vũ Tình đang nấu cơm, chờ Diệp Tiểu Mộc trở về.
Tuyết Kỳ đi đến phía sau cô, lằng lặng mà nhìn một hồi, nói: "Rốt cuộc nó đã trưởng thành, phải không?"
Tạ Vũ Tình không quan tâm cô.
Tuyết Kỳ từ phía sau ôm cổ cô, làm nũng nói: "Cô còn ở giận tôi."
Tạ Vũ Tình vẫn là không để ý tới cô. lời cô a, cũng không dẫn dắt nó tu hành, là tự nó quen biết một lão đạo sĩ, tham dự thần quái sự kiện gì đó, nếu không phải ta ra tay, nó đã bị mấy tiểu quỷ kia giết chết."
Tạ Vũ Tình hừ một tiếng trong lỗ mũi.
"Lão đạo sĩ kia sau khi chết rồi, nó lén mang về những bí tịch rách nát đó, muốn tu hành, tôi thật sự nhịn không được muốn giúp nó một phen a. Vũ Tình, cô suy nghĩ một chút, chúng ta cẩn thận chiếu cố nó mười mấy năm, không cho nó tiếp xúc tới một đồ vật Linh giới, đến cuối cùng vẫn là đi lên con đường này... Cái gì là cơ duyên, chính là đây, nó đã được chú định là sẽ đi lên con đường này. Tôi chỉ là không muốn để nó hoang phế thiên phú thôi."
Tạ Vũ Tình vốn dĩ đang xắt rau, nghe thấy những lời này, không tự chủ được đình chỉ động tác, tim đập mạnh nhìn ra cửa sổ, sau một lúc lâu, cô xoay người lại, lãnh đạm nói: "Nó có thiên phú, vậy thì làm sao chứ, nó có thể thành Diệp Thiếu Dương thứ hai sao?"
"Tôi đây không biết, nhưng nếu chính nó lựa chọn con đường này, vậy không nên lãng phí thiên phú, học thêm chút tài nghệ trong người, cũng càng dễ dàng bảo mệnh."
Tạ Vũ Tình hừ lạnh nói: "Người thường không biết pháp thuật, lại có mấy ai bị quỷ bóp chết? Tục ngữ nói chết đuối đều là biết bơi. Người kia đủ mạnh mẽ, nhân gian vô địch, âm dương hai giới ai không nể mặt hắn, nhưng kết quả thì sao, vừa đi là mười mấy năm, sống không thấy người chết không thấy thi!"
Tuyết Kỳ nhìn sườn mặt cô, nhẹ giọng thở dài: "Tôi biết, cô vẫn luôn hận hắn..."
"Tôi hận hắn, không phải hận hắn không lựa chọn tôi, mà là hận hắn đi không trở về, bỏ rơi chúng ta nhiều người thế này, vì hắn nhớ thương mười mấy năm, Tiểu Mộc lớn như vậy cũng chưa gặp hắn, mỗi lần hỏi tôi cha nó là ai, tôi cũng không biết trả lời thế nào. Ta rất sợ Tiểu Mộc trưởng thành lại thành một Thiếu Dương khác, lại muốn cô phụ người khác, lại có chuyện không hay xảy ra, cũng cô phụ tôi nuôi nó mấy năm nay, nếu là như vậy, tôi thà để nó là một người thường, cưới vợ sinh con, an an ổn ổn sống hết đời."
Tuyết Kỳ ngạc nhiên vô ngữ, sau một lúc lâu, cô nói: "Chính là, có một số người, vốn được sắp đặt sẽ không bình phàm."
Tạ Vũ Tình không nói nữa.
Tuyết Kỳ nói: "Vậy cô muốn thế nào, nói chân tướng với nó sao?"
"Khó mà làm được, như vậy sẽ càng kích phát hứng thú tu hành của nó" Ta Vũ Tình thở dài "Nó hiên †ai đã lớn. muến làm cái dì tôi cũng không ngăn cản được. Tuyết Kỳ, tôi muốn cô đi Thạch Thành một chuyến."
Tuyết Kỳ ngơ ngẩn.
Buổi tối, Diệp Tiểu Mộc về đến nhà, Tạ Vũ Tình đã chuẩn bị xong một bữa tối phong phú, còn khui một chai rượu vang đỏ, tỏ vẻ hôm nay phải vì hắn mà chúc mừng một chút.
Trong lúc mẫu tử hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Tuyết Kỳ đã xuống máy bay, gọi xe, đi thằng tới nhà Tứ Bảo.
Sau khi Tứ Bảo chuyển nhà, cô có tới một hai lần, đều là lúc Tróc Quỷ Liên Minh liên hoan. Tuy rằng cô vẫn luôn ở chung với Tạ Vũ Tình, ít qua lại với mọi người, nhưng dù sao cũng là thành viên liên minh, đoàn người cũng trước nay không xem cô là người ngoài.
"Khách quý đến khách quý đến, hôm nay sao cô lại tới vậy?" Tứ Bảo thân thiết mà chào hỏi, thấy sắc mặt cô căng thẳng, vội nhíu mày hỏi: "Có phải Vũ Tình gặp phiền toái gì hay không?"