Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3127 - Chương 3133: Nhập Môn (3)

Chương 3133: Nhập Môn (3) Chương 3133: Nhập Môn (3)Chương 3133: Nhập Môn (3)

"Lão Quách đâu?"

"Hắn ra ngoài rồi, làm sao vậy?"

"Lập tức kêu hắn trở về, ta có việc gấp."

Hai mươi phút sau, ở thư phòng của Tứ Bảo, Tiểu Mã, Tứ Bảo, Ngô Gia Vĩ, Lão Quách, Qua Qua năm người vây quanh Tuyết Kỳ.

Lão Quách đang dùng dây bách thảo bện thứ gì đó, Tiểu Mã châm trà cho Tuyết Kỳ, hỏi: "Đã đến đông đủ rồi, Tuyết muội, rốt cuộc chuyện gì?"

Tuyết Kỳ nhìn quanh đoàn người, nói: "Nếu ta kêu các ngươi xuất sơn, các ngươi có làm hay không?"

"gì?"

Lão Quách bật cười,"Ta đã sắp thành lão nhân rồi, xuất cái gì sơn, ta còn sắp lên núi tới nơi, đến mộ cũng đã mua rồi!"

Tứ Bảo xoa bóp cái bụng mỡ màng của mình,"Ngươi nhìn xem này, chạy mấy trăm mét đã muốn suyễn, còn có thể làm gì?"

Tuyết Kỳ nhún vai nói: "Ta nói, các ngươi không muốn hỏi thử là ai sao?"

"Là ai cũng không liên quan đến chúng ta!" Tiểu Mã gọi cô,"Tới đây nào Tuyết muội, hiếm khi ngươi tới đây chơi, đợi một chút ta dẫn ngươi đi Quỷ Thị ăn một bữa thịt cua Ấm Thủy Hà..."

"Vậy quên đi, coi như ta đến vô ích, chờ tương lai Thiếu Dương trở về, nhìn thấy con của hắn bị người ta giết chết, các ngươi hơn phân nửa không cần phải chịu trách nhiệm..."

Tuyết Kỳ nói xong liền đi, không chờ ra cửa, Tứ Bảo đã bay nhanh ngăn ở cửa,"Ngươi nói cái gì!"

"Con trai của Thiếu Dương! Diệp Tiểu Mộc!"

Xoảng!

Tứ Bảo ném chén trà trong tay, hai tay ấn bả vai cô, rống lớn: "Ngươi lặp lại lần nữa, ai?"

Tuyết Kỳ liền kể hết mọi chuyện về thân thế của Diệp Tiểu Mộc, đoàn người nghe xong, tất cả đều kích động mà mặt đỏ lên, nhìn nhau, hơn nửa ngày không ai nói chuyện.

"Sao ngươi không nói sớm a!"

Lão Quách ném món đồ đang bện trong tay, nhảy dựng lên, lớn tiếng chất vấn Tuyết Kỳ.

"Vũ Tình không cho nói, vốn dĩ cô ấy muốn Tiểu Mộc làm người thường, không cho hắn tiếp xúc Pháp Thuật Giới."

"Làm người thường cái gì!"

"Con trai của Thiếu Dương, sao có thể làm người thường!" Ngô Gia Vĩ cũng bất mãn mà gào lên.

Tuyết Kỳ nói: "Người ta là mẹ hắn, ai cần ngươi lo a."

"Nói như vậy, con của Thiếu Dương chính là con ta, lão bà của hắn chính là... Liếc thấy Tuyết Kỳ đang trừng mắt với mình, vội vàng sửa miệng: "Ân, lão bà hắn chính là tẩu tử của ta. Ta là thúc thúc tự nhiên có quyền quản giáo! Tên nhãi ranh kia ở nơi nào, mau dẫn hắn tới gặp ta!"

Qua Qua vọt tới bên cạnh Tuyết Kỳ, đôi tay bắt lấy cổ áo cô, nói: "Ngươi lại đây tìm chúng ta, có phải hắn gặp chuyện gì phiền toái hay không."

Tuyết Kỳ đẩy hắn ra, nói: "Phiển toái là lúc trước, có mấy tiểu quỷ thiếu chút nữa giết chết hắn..."

Cô nói còn chưa dứt lời, vài người đã nổi trận lôi đình, cơ hồ muốn đi tìm pháp khí tới cửa báo thù. Tuyết Kỳ kêu bọn họ bình tĩnh chút, sau đó kể lại tình huống,"Cho nên Vũ Tình kêu ta tới, chính là muốn nói chuyện này với mấy người các ngươi, rốt cuộc Tiểu Mộc hiện tại đã bước nửa chân vào Pháp Thuật Giới, tương lai có lẽ sẽ gặp phải rất nhiều nguy hiểm... Đến lúc đó các ngươi cần phải chỉ viện trước tiên."

"Toàn nói thừa!"

Tiểu Mã kêu to,"Ta đây liền đi tìm hắn, ai dám khi dễ hắn, lão tử một cục gạch đập chết hắn, à mà gạch của ta đâu?" Đột nhiên nhớ tới đã bị Vương Húc Văn đem đi nén dưa muối, kêu Tứ Bảo nhanh chóng mang tới đây.

Qua Qua cùng Ngô Gia Vĩ cũng la hét đòi đi gặp Diệp Tiểu Mộc.

"Yên lặng một chút, tất cả mọi người đều yên lặng chút nào!"

Lão Quách đứng dậy hô to, dùng quải trượng gõ cái bàn, theo sau dứt khoát cũng ném đi quải trượng, chờ bọn họ đều không nói nữa, lúc này mới phát biểu ý kiến,"Chúng ta hiện giờ không ai được đi gặp hài tử kia!"

"Vì sao!" Đoàn người khó hiểu.

"Hắn vừa mới nhập môn, có chúng ta bảo hộ, thiên hạ chỉ sợ không tà vật nào dám động hắn, nhưng còn hắn, chỉ sợ cả đời cũng khó có thể thành tài. Ngẫm lại Thiếu Dương a, lúc trước vượt qua cửu tử nhất sinh như thế Vương chiến thực lực một trận?"

Đoàn người hình như có sở ngộ.

Tuyết Kỳ nói: "Đúng là như vậy, ta tới tìm các ngươi, chính là cho các ngươi biết có một người như vậy, tương lai vạn nhất hắn xuất đầu ở Pháp Thuật Giới, đắc tội thế lực gì, ít nhất có các ngươi hậu thuẫn..."

Đoàn người vui vẻ đồng ý, lúc này mới thoải mái, thương lượng trợ giúp Diệp Tiểu Mộc trưởng thành thế nào, từng người đều có một ít chủ ý, cùng nhau thảo luận...

Đối với hết thảy chuyện phát sinh ở Thạch Thành, Diệp Tiểu Mộc hoàn toàn không biết, hắn cùng Tạ Vũ Tình ăn cơm chiều, trò chuyện sau này vào đại học ra sao, Diệp Tiểu Mộc ấp úng nửa ngày, cuối cùng lại đưa ra vấn đề kia, kêu Tạ Vũ Tình thực hiện lời hứa trước kia với mình. Tạ Vũ Tình không nói gì hết, trở lại phòng ngủ, lúc Diệp Tiểu Mộc thất vọng mà cho rằng cô sẽ không bước ra nữa, Tạ Vũ Tình lấy một tấm ảnh đưa cho hắn, không nói gì hết.

Là một tấm ảnh hai người chụp chung, bên trái là Tạ Vũ Tình, trên ảnh chụp nhìn cô rất trẻ trung, mặc một bộ váy dài Miêu tộc, đôi tay cầm làn váy, thoải mái cười lớn.

Đứng bên cạnh là một thiếu niên, cũng là ăn mặc theo phong cách Miêu tộc, trên đầu còn quấn khăn trùm đầu, cười không lộ răng đứng ở bên cạnh.

Hình như khuôn mặt giống mình như đúc...

"Đây là... cha con?"

Tạ Vũ Tình gật gật đầu, nhìn ảnh chụp hai người, suy nghĩ về mười mấy năm trước, hai người chia tay nhau trước chuyến đi lần đó.

Thời gian thật sự trôi quá nhanh a.

"Mẹ, cha con là người Miêu?"

"Ách, không phải, hắn là người Dự Châu. Đó là hình chụp cha mẹ lúc cùng đi Miêu trại du lịch." Tạ Vũ Tình nói,"Cha con còn sống, hắn trước nay không có tới thăm con, là bởi vì hắn căn bản không biết tới sự tồn tại của con, hiểu chưa, còn mẹ... xem như chưa kết hôn đã có thai, sau đó mẹ không nói cho hắn biết, một mình bỏ đi, hắn có gia đình của mình, cho nên... Con coi như hắn không tồn tại đi, không cần lại hỏi về hắn, cũng không cần đi phá hoại gia đình hắn. Con đã hiểu chưa?"

Tạ Vũ Tình ép buộc bản thân nói ra những lời nửa thật nửa giả này, đây là lý do tốt nhất cô có thể nghĩ đến, đành phải lừa gạt... Trước mắt cũng chỉ có thể như vậy. Không chỉ lý do này không chê vào đâu được, kỳ thật còn có một lý do khác, đó chính là nói phụ thân hắn đã chết, nhưng cô không muốn nói như vậy, thứ nhất không muốn làm hắn thất vọng tột đỉnh —— tồn tại nhưng không thể nhận, ít nhất còn có hi vọng, không giống như đã chết. Lại nói, cô cũng cực lực không muốn bịa đặt nói dối Diệp Thiếu Dương tử vong, cô sợ chính mình cũng tỉn.

Tuy rằng mười sáu năm không gặp, nhưng cô vẫn luôn tin tưởng, ở một thế giới khác, người kia khẳng định vẫn còn sống.

Một ngày nào đó sẽ gặp lại.

Đây là tín niệm của cô, cũng là động lực thúc đẩy cô tiếp tục sống.

Lòng tự trọng làm Diệp Tiểu Mộc trầm mặc, hắn đối với Tạ Vũ Tình không chút nghi ngờ, thất vọng rất nhiều, những nghỉ hoặc có liên quan hệ đến phụ thân cũng coi như đã hiểu rõ, hắn không hỏi thêm những chỉ tiết liên quan đến phụ thân nữa, mà là ôm lấy Tạ Vũ Tình,"Con xin lỗi mẹ, sau này con sẽ không bao giờ hỏi những chuyện này"

Tạ Vũ Tình hốc mắt ươn ướt, lầm bẩm nói: "Nhưng mà con cũng không được hận hắn, hắn đối ta cũng là rất tốt, hơn nữa hắn là một nam tử hán đỉnh thiên lập địa, mẹ hy vọng con có thể nỗ lực phấn đấu, tương lai làm một người lợi hại giống như cha con."
Bình Luận (0)
Comment