Chương 3136: Côn Lôn Sơn
Chương 3136: Côn Lôn SơnChương 3136: Côn Lôn Sơn
Tô Yên cũng là mấy ngày trước tới mua đồ vật mới phát hiện đã thay đổi chủ tiệm, sau đó cô gọi điện thoại cho Lão Trịnh để xác nhận, Lão Trịnh tỏ ý mình thân thể không thoải mái, vì thế tìm đại ca kết bái lại đây giúp mình quản lý cửa hàng, cũng nói hắn trước kia là một bầu gánh nổi danh phương bắc, người cũng đáng tin, kêu cô qua đó giao tiếp đối xử với hắn giống như với mình vậy.
Đối với lời của Lão Trịnh, Tô Yên tự nhiên không nghi ngờ, càng sẽ không liên hệ hắn cùng "Lão Quách" trứ danh kia, thử tiếp xúc một chút, phát hiện con người Lão Quách so Lão Trịnh cơ linh hơn, làm buôn bán cũng giản dị, lần trước tặng cô không ít đồ tặng kèm, để cô thắng lợi trở về, vì thế ấn tượng về hắn không tồi.
Nhưng lúc này đây, Lão Quách lại không chào hỏi cô, mà là hai mắt trừng trừng nhìn Diệp Tiểu Mộc, vành mắt hơi đỏ, vội tháo mắt kính, dùng ngón tay lau đôi mắt.
Giống a. Mẹ nó, thật sự rất giống.
Ánh mắt đầu tiên nhìn qua, Lão Quách thiếu chút nữa cho rằng Diệp Thiếu Dương đã trở lại, hắn làm sao có thể không kích động.
"Uy, sao ông thấy hắn lại khóc vậy, hay hắn là nhi tử thất lạc nhiều năm của ông ha ha ha!"
Lão Quách ho khan một tiếng, nói: "Ai khóc, gần đây mắt ta không thoải mái, gặp gió sẽ chảy nước mắt. Tiểu Tô không phải mấy ngày hôm trước cô mới mua một đống đồ vật từ chỗ ta sao, như thế nào hôm nay lại tới, thiếu cái gì?"
"Không thiếu cái gì, là hắn muốn tới mua ít lá bùa, nhân tiện gặp ông một chút, nga, đây là trợ thủ của tôi." Tô Yên chu chu môi về phía Diệp Tiểu Mộc.
"Chào Quách gia gia!"
Lão Quách thiếu chút nữa phun ra một ngụm lão huyết, vội xua tay nói: "Đừng kêu gia gia, kêu đại bá là được. Muốn lá bùa phải không, ở chỗ ta đều là loại giấy tốt nhất Trần Châu."
Lão Quách nói đi tìm lá bùa cho hắn.
Diệp Tiểu Mộc nhìn xung quanh mọi nơi, cảm giác đây chỉ là một cửa hàng mai táng bình thường, không có chỗ nào có gì không giống.
Lão Quách cầm lá bùa lại đây, dò hỏi Diệp Tiểu Mộc muốn đi xem kho hàng hay không, Diệp Tiểu Mộc cầu còn không được, lập tức cùng hắn vào nhà kho hậu viện. Một gian phòng lớn không có cửa sổ, tường bốn phía tất cả đều là kệ để hàng, mặt trên đặt đầy các loại chai cùng túi, Lão Quách đại khái giới thiệu một lượt với bọn họ, cuối cùng ánh mắt hai người dừng ở vài món máy móc đặt nơi đất trống trong phòng gian.
Có cưa điện, bàn ê-tô, máy mài... Thậm chí còn có một chiếc máy tiện!
"Uy, nơi này trước kia không có những thứ này, chẳng lẽ ông muốn mở xưởng hàn ở chỗ này?" Tô Yên đối với những thứ này giật mình không thôi.
Lão Quách cười ngượng ngùng,"Làm gì có, đây đều là dùng để sửa chữa pháp khí, ở chỗ này mới chỉ là một bộ phận nhỏ, còn nhiều nữa còn đang trên đường tới."
"Sửa chữa pháp khí? Ông còn biết cả cái này?" Tô Yên có chút không thể tin được.
"Cô nương có cái gì muốn cải tạo hay không?"
"Cái này..." Tô Yên lấy ra một khẩu súng, suy nghĩ chút rồi thu hồi đi,"Thôi bỏ đi, đây là sư phụ tôi để lại cho tôi, tuy rằng họng súng có chút vấn đề, nhưng cũng tạm chấp nhận có thể sử dụng, người nói thứ này không mấy người có thể tu."
Lão Quách đã đoạt lại đây, nghiêm túc một lát, có chút thất thần,"Sư phụ cô, là người nào?"
Nghe xong Tô Yên kể chuyện, Lão Quách càng thêm cảm khái,"Nguyên lai xem như môn hạ của Nhất Cốc đại sư, vậy cô nghe nói qua Súng diệt hồn hay không?"
"Cái đó ai mà không biết!"
Tô Yên kêu lên,"Nghe nói đó là pháp khí chuyên chúc của sư thúc Lãnh Ngọc, uy lực thật lớn, nếu dùng đạn chu sa đặc chế, cơ hồ có thể sánh với pháp khí cửu đoạn quang!"
"Đó là đã được sửa chữa."
"Ta biết, là bút tích của ông chủ Quách trong Tróc Quỷ Liên Minh, à tôi không phải nói ông."
Lão Quách cười cười, kêu cô giao súng chu sa cho mình, sau đó đi ra ngoài uống trà, tống cổ bọn họ đi ra ngoài, đóng cửa lại, ở dưới ánh đèn cầm súng chu sa này, trong lòng cảm khái vạn ngàn.
Nửa giờ sau, cửa phòng mở ra, Lão Quách miệng ngậm thuốc lá cuốn, mặc quần áo lao động ra tới, đem khẩu súng mới tỉnh giao cho Tô Yên, đưa cô đi vào trong viện, kéo ra đống cỏ khô, phía dưới là một lu nước, trong nước nổi lơ lửng một đồ vật màu đỏ giống như tiên nhân cầu, chỉ là toàn thân trana suất nhìn aua như là auả cầu an eu chứa đầv nước sờ lên mềm mại, tựa hồ còn biết mấp máy.
"Đây là cái gì!" Diệp Tiểu Mộc kinh hãi.
"Quỷ thủy quỳ." Tô Yên giải thích cho hắn biết, đây là Quỷ Vực một loại thực vật sinh hoạt ở giữa Ấm Thủy Hà, đặc điểm là da dày thịt béo, hơn nữa năng lực chữa trị cực kỳ cường đại, chỉ cần có nước, bộ vị bị hao tổn có thể rất mau chóng khôi phục.
Thứ này trong Ấm Thủy Hà có rất nhiều, trước kia vốn không phải thứ gì tốt, cũng không ai chú ý tới chúng nó, mãi đến khi Pháp Thuật Giới xuất hiện một nhà phát minh Lão Quách, mười mấy năm trước, hắn trong quá trình một lần đi âm hái thuốc ngẫu nhiên phát hiện đặc tính kháng đả của quỷ thủy quỳ, nhổ về nhân gian trồng, dùng làm pháp khí thí luyện cùng kiểm nghiệm, thông qua trình độ tổn thương quỷ thủy quỳ sau khi bị đập để xác định uy lực pháp khí.
Sau đó biện pháp này bị người khác học được, dần dần được toàn bộ Pháp Thuật Giới tán thành, thành tiêu chuẩn ngành sản xuất.
Tuy rằng nghe thấy có chút vô nhân đạo, nhưng quỷ thủy quỳ là thực vật, không có đau đớn, cũng không sao cả.
"Phanh!"
Tô Yên khấu động cò súng, nổ một súng lên quỷ thủy quỳ. Vào thời điểm nổ súng, cô đã cảm thấy không giống như mọi ngày, uy lực tựa hồ lớn rất nhiều, chờ đến khi kiểm tra mới khiếp sợ phát hiện, một súng này cơ hồ đánh nát toàn bộ quỷ thủy quỳ.
Đây là pháp lực cửu đoạn quang a.
Lão Quách cười đem quỷ thủy quỳ một lần nữa ném vào lu nước, đối mặt với Tô Yên mặt đầy vẻ kinh ngạc, nói: "Đừng nhìn ta như vậy, ông chủ Quách từng cải tiến súng diệt hồn, chút uy lực này vẫn phải có."
"Ông là... ông chủ Quách?"
"Khụ, ta là một người thân thích của hắn, hắn mười mấy năm trước đã thu sơn a, truyền ta một ít thủ đoạn."
"Oạt"
Tô Yên lập tức mắt lấp lánh.
Lão Quách lại dẫn bọn hắn đi tới kho hàng, giới thiệu mấy pháp khí kiểu mới mình phát minh, Tô Yên thực cảm thấy hứng thú, chọn lựa mấy thứ, tính toán thì thấy phải tốn gần mười vạn, không khỏi hít hà một hơi, nhưng mà nghĩ mấy món pháp khí đều là phát minh của ông chủ Quách trong truyền thuyết, Pháp Thuật Giới chỉ một nhà ấy có, lập tức lại cảm thấy đáng lá. Trong lúc cô đùa nghịch những pháp khí đó, Lão Quách gọi Diệp Tiểu Mộc tới bên cạnh, cùng hắn nói chuyện phiếm.
Diệp Tiểu Mộc tuy rằng cảm giác lão nhân này có chút nhiệt tình quá mức, nhưng cũng không nghĩ nhiều, có một nói một, đem tình huống của chính mình đại khái nói qua một lần, chỉ là dựa theo Tô Yên dặn dò, không được nói đến Đại Chu Thiên Phun Nạp Tâm Pháp bí mật trung tâm nhất.
Lão Quách nghe xong, trầm ngâm sau một lúc lâu, nói: "Tiểu tử, cậu có muốn thăng cấp càng nhanh hơn không?"
"Đương nhiên!"
Nếu nói lúc ban đầu hắn ôm tâm lý tìm kiếm cái lạ để tu luyện pháp thuật, thì hắn hiện giờ, cùng với tu hành thâm nhập và đọc thêm những kinh thư kia, đã hoàn toàn đắm chìm ở thế giới pháp thuật, không có lúc nào không muốn tăng lên thực lực.
"Vậy sau này cậu tới đây với ta thường xuyên, vừa lúc ta đang thiếu tiểu nhị, cậu tới hỗ trợ cho ta, ta sẽ dạy cho cậu một ít thứ."
Diệp Tiểu Mộc lên tiếng đồng ý.
Vì thế bắt đầu từ hôm đó, Diệp Tiểu Mộc cơ hồ mỗi buổi chiều đều tới tiệm của Lão Quách, bận rộn đến buổi tối lại về nhà Tô Yên hà ngủ, Tô Yên đối với Lão Quách cũng có hảo cảm, bởi vậy cũng không phản đối.