Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3131 - Chương 3137: Phong Môn Thôn (1)

Chương 3137: Phong Môn Thôn (1) Chương 3137: Phong Môn Thôn (1)Chương 3137: Phong Môn Thôn (1)

Mấy ngày này, Lão Quách trang hoàng trong tiệm, Diệp Tiểu Mộc bận trước bận sau xuất lực, Lão Quách cũng không bạc đãi hắn, mỗi ngày lúc nhàn rỗi đều kể cho hắn nghe các loại tri thức hiểu biết trong pháp thuật giới.

Diệp Tiểu Mộc đã từng thường xuyên nghe Lưu lão đầu nói về những điều này, vì thế sau khi nghe vài ngày, khó tránh khỏi so sánh lời của hắn cùng Lưu lão đầu, sau đó phát hiện —— không phải hắn bất kính với Lưu lão đầu, sự bác học của Lão Quách về phương diện này Lưu lão đầu còn khuya mới theo kịp.

Lão Quách kiến thức cực lớn, đối với Pháp Thuật Giới mọi sự tình trên mọi phương diện đều hiểu biết một ít, nói ra nói có sách mách có chứng, chứ không giống Lưu lão đầu, vừa nói lên không phải truyền thuyết thì là tin đồn, hoặc là tự mình phán đoán.

Về tồn tại cùng lai lịch của quỷ yêu thi linh, Lão Quách cũng giảng giải cho hắn một lần toàn diện, lượng kiến thức quá lớn, Diệp Tiểu Mộc thậm chí phải đem cấp bậc cùng thực lực tà vật ghi chép lại trong bút ký, lưu trữ trở về ôn tập.

"Tiểu Mộc, pháp là bắt quỷ hàng yêu, không nói chơi, nhưng nếu đối thủ của cậu là người thì sao, cậu có biện pháp nào đánh thắng người ta?" Hôm nay, hai người lại lần nữa bàn về những chuyện có liên quan đến pháp thuật, Lão Quách đột nhiên hỏi.

Diệp Tiểu Mộc suy nghĩ một chút, nói: "Pháp sư không thể ra tay với pháp sư sao?"

"Ngu xuẩn!" Lão Quách khịt mũi coi thường,"Từ cổ chí kim, pháp sư chết ở trên tay pháp sư, cũng không ít hơn so chết ở trên tay tà vật."

"Vậy... Đối phó người thường có thể linh hồn xuất khiếu, bám lên trên người hắn, đối phó pháp sư thì tôi không biết."

"Cậu tu chính là Mao Sơn pháp thuật, Mao Sơn Long Hổ Sơn những đại phái đó, pháp thuật xuất chúng, không thể so sánh với những môn phái bình thường, nhưng nếu như cậu cùng người ta tranh đấu thì sao? Đừng nói pháp sư, chỉ cần là dăm ba tên tiểu lưu manh cầm đao, cậu làm sao để đối phó? Cho dù cậu linh hồn xuất khiếu, có thể một hơi giết sạch tất cả sao? Không chờ cậu giết sạch bọn họ, thân thể cậu đã sớm bị băm thành mười tám khúc. Nhớ kỹ, đại bộ phận pháp thuật đối với người sống là vô dụng."

Diệp Tiểu Mộc chậm rãi gật đầu, nghe tiếp.

Lãn Ouách vỗ đùi đứng dâv nói: "Ta eế dav âu môêt hbâ thể thuât haec cho giỏi, có thể bảo đảm cậu ít nhất có thể đánh được bảy tám người, lại dạy cậu lăng không bộ, đánh không lại cũng chạy trốn được..."

Lão Quách rất tinh tế, trước tiên cùng hắn giảng giải những câu trong khẩu quyết, sau đó mới diễn luyện cho hắn xem, Diệp Tiểu Mộc dùng thời gian hai ngày học xong tất cả động tác cùng biến hóa, sau đó liền bắt đầu khổ luyện.

Hắn tiến bộ rất nhanh.

Trong thời gian mỗi ngày rèn luyện thể thuật, Lão Quách còn vì hắn chế tạo riêng không ít phương thức rèn luyện khác, rèn luyện ý chí lực, phản ứng lực các thứ của hắn. Lão Quách về phương diện này có nhiều phương pháp tốt, sau một tháng, năng lực của Diệp Tiểu Mộc trên rất nhiều phương diện đều tăng lên rất nhanh, không riêng gì hắn, Tô Yên cũng thường xuyên đi cùng Diệp Tiểu Mộc, cùng hắn tiếp thu hun đúc, cũng được lợi không ít.

Một tháng lúc sau, hai người cơ hồ đều đối xử với Lão Quách giống như sư phụ vậy.

Cuối tháng Tám, Diệp Tiểu Mộc dọn về nhà ở mấy ngày, thu thập hành lý, đi báo danh đại học.

Diệp Tiểu Mộc cũng tạm thời đem hết thảy Pháp Thuật Giới đều ném tại sau đầu, tham gia trường học quân huấn, nhận thức đồng học mới.

Hết thảy đều là mới tỉnh.

Sau khi chính thức đi học, Diệp Tiểu Mộc cũng rất nhanh chóng thích ứng cuộc sống đại học, rốt cuộc tiết tấu so với cao trung chậm hơn nhiều, không cần lại giống như cao trung mỗi ngày đều làm không hết bài tập.

Cao trung liều mạng ba năm, chính là vì đại học có thể tiêu sái bốn năm, rất nhiều người vào đại học liền thả lỏng bản thân, nam sinh toàn chơi game ghẹo gái, nữ sinh cũng học đòi ăn diện hẹn hò yêu đương.

Diệp Tiểu Mộc ở ký túc xá một thời gian, cùng mấy cái bạn cùng phòng qua lại cũng không tồi, chỉ là không có thời gian theo chân bọn họ cùng đi uống rượu chơi game, hơn nữa không tiện tu hành ở trong ký túc xá, vì thế tìm phụ đạo viên xin học ngoại trú, cũng may trường học về phương diện này quản lý không được nghiêm, vì thế khai giảng không đến một tháng, Diệp Tiểu Mộc liền từ trường học dọn ra, lại về ở trong nhà Tô Yên.

Sau đó biểu hiện của Kê Tử so với Tô Yên còn hưng phấn hơn nhiều, quấn lấy hắn kêu hắn mua mì gói nước ngoài để thử vị mới.

Tiết tự học buổi tối trước nay không đi, mỗi ngày buổi chiều tan học, sự giám sát của ông, sau đó chính là giảng đạo, sau một đoạn thời gian, thể thuật cũng có chút thành tựu. Tự mình cảm giác đối phó bốn năm người thường hình thể không khác mình mấy hẳn là không thành vấn đề.

Buổi tối hôm nay, sau khi đóng cửa hàng, Lão Quách mang Diệp Tiểu Mộc cùng đi ăn canh thịt dê, Diệp Tiểu Mộc giống như bình thường lui tới hỏi thăm hắn bí mật của Pháp Thuật Giới, Lão Quách đại khái là đã uống hai ly rượu, lời nói cũng nhiều lên, kể tới Tam giới chỉ chiến phát sinh mười sáu năm trước, kể đến Diệp Thiếu Dương cùng Đạo Phong biến mất ở trong mênh mang thời gian...

"Ha ha, Quách đại gia, câu chuyện cổ tích này thật sự không tồi! Nhưng mà không giống phiên bản mà Lưu lão đầu kể a."

Lão Quách hừ một tiếng, hắn sớm nghe Diệp Tiểu Mộc nói qua người này, cũng xem qua quyển bút ký hắn viết, đánh giá là đối với hắn, người thì rất không tồi, không làm thất vọng hai chữ pháp sư, nhưng mà lý giải đối với pháp thuật ... quả thực không đáng nhắc tới.

"Chuyện cổ tích? Cậu cứ coi như là chuyện cổ tích đi." Lão Quách túm một nắm đậu phộng bỏ trong miệng, khó chịu mà nói.

"Đương nhiên rồi, ông kể chỉ tiết như vậy, thật giống như ông ở bên cạnh tận mắt nhìn thấy vậy, không phải càng thuyết minh là ông bịa ra sao, hoặc là ông nghe được từ đâu đó."

Lão Quách mắt trợn trắng nói: "Vì sao ta không thể ở hiện trường?"

Diệp Tiểu Mộc cười nói: "Quách đại gia, không phải tôi đả kích ông a, loại tam giới đại chiến này, có thể ở hiện trường đều là những người đứng đầu Pháp Thuật Giới. Giống như chưởng môn mấy môn phái các kiểu. Nếu như ông có tư cách ở hiện trường... Khụ khụ, ông còn sẽ đến nơi này mở cửa hàng kiếm từng đồng sao, tôi ăn ngay nói thật ông đừng đánh tôi nha." Hai tháng ở chung, hai người quan hệ đã cũng đủ tốt, Diệp Tiểu Mộc tự mình cảm giác giống như một đôi bạn vong niên, nói chuyện cũng không câu nệ.

"Những chưởng môn đó, là cái thá gì a!" Lão Quách ngữ khí thực khinh thường, nhưng mà cũng không biện giải cho bản thân, lại ăn uống một hồi, hỏi Diệp Tiểu Mộc: "Ta nghe Tiểu Yên nói, Long Hoa Hội ở Vân Đài Sơn lần này, các cậu cũng muốn đi?"

"À, loại tép riu như tôi, chỉ đến nhìn ngó một chút, nghe nói Tam giới minh cùng Song tuyệt bát tử trong truyền thuyết muốn tranh vị trí đó, có cơ hội nhìn thấy bọn họ, đối với bản thân cũng coi như một loại khích lệ a."

"Cậu sùng bái bọn họ?"

1/Av thì không nhải nhưng mà tôi nhe nói bon ho so với tôi chỉ lớn hơn vài tuổi, xem như người cùng một thế hệ, tôi vừa mới nhập môn, người ta đều đã thành tông sư, vẫn là đáng để kính nể."

Lão Quách lắc đầu cười nói: "Đơn giản là tu luyện nhiều hơn mấy năm mà thôi. Tiểu Mộc, ngươi có nghĩ tới vượt qua bọn họ hay không?"

"Tôi... vượt qua thì không dám nói, nhưng cũng từng mong muốn trở thành người oai phong một cõi như bọn họ." Diệp Tiểu Mộc gãi đầu, có chút ngượng ngùng, sợ Lão Quách chê cười ý nghĩ kỳ lạ của mình.

Lão Quách vốn dĩ tựa lưng vào ghế ngồi, nghe thấy lời này, chậm rãi đứng dậy, đánh giá hắn nói: "Được, chỉ sợ cậu không có chí khí!"

"Có chí khí không thôi cũng vô dụng. Kém quá nhiều." Diệp Tiểu Mộc nhún vai.

"Có chí khí thì nỗ lực đi, sư phụ ta... sư phụ của Diệp Thiếu Dương Thanh Vân Tử, thiên tư ngu dốt, mấy chục tuổi mới ngộ đạo, lúc sau lại tiến bộ vượt bậc, cuối cùng thành một thế hệ tông sư, cậu mới mười sáu tuổi a, người sau vượt qua người trước có gì mà không thể!"
Bình Luận (0)
Comment