Chương 3139: Thôn Hoang Vắng Không Người (1)
Chương 3139: Thôn Hoang Vắng Không Người (1)Chương 3139: Thôn Hoang Vắng Không Người (1)
Tô Yên biểu tình cũng trở nên nghiêm túc, hỏi: "Mấy người kia, là cảnh giới gì?"
"Hai linh sĩ, một linh sư."
Tào Vĩ Ba nhìn cô.
Tô Yên hít một hơi, ngay sau đó miễn cưỡng cười nói: "Tôi cũng là linh sư, anh sợ tôi cũng có đi mà không có về sao?"
Tào Vĩ Ba nói: "Thụ Tâm pháp sư trong Bát tử nhận được tin tức, hôm nay đã từ Vân Đài Sơn chạy tới, mang theo mấy sư huynh đệ tiếp quản vụ án này, trước mắt đã không cho người ngoài tham dự, tôi có quen một sư đệ của hắn, nếu cô đi, thật ra tôi cũng có thể đi nói, nhưng tôi vẫn là khuyên cô đừng đi."
"Oa, Thụ Tâm pháp sư cũng tới!"
Tô Yên hai mắt tỏa ánh sáng,"Vậy tôi càng muốn đi, tôi muốn xem thử hắn là chân nhân rốt cuộc có tài nghệ gì."
"Tôi sẽ đi thu xếp."
"Không cần, tự bọn tôi đi."
"Tự đi?" Tào Vĩ Ba có chút giật mình, khó xử nói: "Nếu đụng phải Thụ Tâm bọn họ, sợ là khó mà ăn nói a."
"Sợ cái gì a, địa phương kia cũng đâu phải nhà hắn, bọn tôi có thật đi, hắn cũng không thể làm gì bọn tôi, tôi không quen biết bọn họ, tùy tiện theo bọn họ cùng nhau hành động cũng không được, vẫn là tự bọn tôi đi, đến lúc đó thật sự gặp bọn họ cũng sẽ không nói gì."
Tào Vĩ Ba có chút khó xử, Tô Yên bắt lấy cánh tay hắn, hơi làm nữũng mà nói: "Anh rốt cuộc có dẫn tôi đi hay không đây!"
"Được rồi." Tào Vĩ Ba hiển nhiên vô pháp kháng cự, nhún vai nói: "Sáng mai tôi đi mua hai bộ đồ dùng đóng quân dã ngoại, buổi chiều chúng ta sẽ xuất phát."
"Không, ba bộ." Tô Yên đưa ba ngón tay về phía hắn, sau đó chỉ chỉ Diệp Tiểu Mộc.
"À, tôi tưởng là cậu ấy không đi." Tào Vĩ Ba hơi mất mát.
Tô Yên cười cười,"Đây là địa bàn của anh mà, anh vất vả rồi."
Sau khi về phòng, Diệp Tiểu Mộc phun nạp hai chu thiên, cảm giác mệt nhọc biến mất, người càng thêm phấn chấn, mở WeChat ra thì thấy, có tin nhắn Tào Vĩ Ba aửi tới. chun môêt †ấm card vieit nhỏ. nhía trên cá mât em gái ăn mặc hở hang, ghi cao cấp nam sĩ hội sở các loại. Phía dưới gửi một icon cười gian.
Tình huống này là sao?
Diệp Tiểu Mộc nội tâm hơi rung động một chút, ngay sau đó liền suy nghĩ cẩn thận, hồi đáp "Hiện tại đi còn kịp sao?"
Một lát sau, Tào Vĩ Ba quả nhiên hồi đáp bằng một icon cười khóc: Quá muộn rồi, lần sau có cơ hội sẽ mời cậu.
Diệp Tiểu Mộc hừ một tiếng, đúng là tiểu kỹ xảo.
Sáng sớm ngày hôm sau, hắn rời giường rửa mặt xong, đi tới phòng sát vách gõ cửa kêu Tô Yên ăn cơm. Tô Yên sinh hoạt tuy rằng lười nhác tới một trình độ nhất định, ngày thường gì cũng không làm, ở nhà đều đầu bù tóc rối, nhưng chỉ đồi chứ không phế, ít nhất mỗi ngày vẫn là chăm chỉ tu luyện, đặc biệt là sau khi học được Đại Chu Thiên Phun Nạp Tâm Pháp từ Diệp Tiểu Mộc, mỗi ngày đều là lôi đả bất động mà phun nạp ba chu thiên, sau đó ngủ sớm dậy sớm.
Tô Yên mở cửa để hắn đi vào, cầm quần áo vào phòng vệ sinh thay, thu dọn sạch sẽ đi ra, hai người cùng đi dùng bữa sáng tự phục vụ tại khách sạn.
"Uy, tối hôm qua có phải cậu muốn đi Đại Bảo Kiện hay không?" Trong thang máy, Tô Yên liếc mắt nhìn hắn.
Diệp Tiểu Mộc thoải mái cười to."Tôi biết ngay hắn sẽ nói với cô mà."
"Hắn nói hắn ở dưới lầu nhặt được một tấm card, liền nói giỡn hỏi cậu có đi hay không, kết quả cậu đúng là muốn đi thật." Tô Yên vẻ mặt khinh thường.
"Hắn là cố ý thử tôi, sau đó chụp hình gửi cho cô, nói là nói giỡn, ý ngầm chính là để cô biết tôi muốn đi tới chỗ kia, để làm giảm hình tượng của tôi trong lòng cô!"
Tô Yên sửng sốt,"Hắn nhảm nhí như vậy sao?"
"Không phải nhảm nhí, người ta thích cô, sợ tôi đoạt trước, cũng có thể hiểu mà, dù sao tôi cũng rất đẹp trai mà không phải." Diệp Tiểu Mộc trước mặt người ngoài tương đối ngượng ngùng, nhưng đối với người một nhà như Tô Yên cũng là thường xuyên nói giỡn.
"Ai cho cậu tự tin vậy a! Tôi mà thèm nhắm trúng cậu sao!"
Giữa trưa, Tào Vĩ Ba mới tìm bọn họ ăn cơm, công bố đã hoàn thành việc mua sắm, toàn bộ đặt ở trên xe."Nhưng mà Phong Môn Thôn ở trong núi sâu, xe không đi vào được, phải đi mấy chục dặm đường núi, đến lúc đó mấy thứ nàv đều nhải cðna trên lưna”" "Không có gì, phần của tôi cứ để hắn cõng là được rồi." Tô Yên dùng đũa chỉ chỉ Diệp Tiểu Mộc, ngữ khí tự nhiên tựa hồ như không có việc gì.
Tào Vĩ Ba hôm nay đổi sang một chiếc xe hơi leo núi, chở hai người, sau hai tiếng đồng hồ đã lại tới vùng núi, sau khi vào núi lại chạy thêm một đoạn, phía trước hoàn toàn không có đường, Tào Vĩ Ba xuống xe đóng gói hành lý, mỗi người một túi du lịch, bên trong chứa đầy trang bị dùng để đóng quân dã ngoại ngoài trời. Lều trại, xẻng công binh, còn có một ít dược phẩm các thứ có khả năng dùng đến, Tào Vĩ Ba cùng Diệp Tiểu Mộc mỗi người cõng một nửa.
Đường núi khó đi, rất nhiều địa phương đến đường đi cũng không có, toàn dựa vào định vị GPS, xuyên qua một mảnh núi sâu rừng già, trên vai lại cõng đồ vật mấy chục cân, đối với thể lực là khảo nghiệm trọng đại, nếu là trước kia, Diệp Tiểu Mộc phỏng chừng chính mình đi không đến vài dặm đường sẽ không ổn, nhưng lần này một hơi đi mười km, cũng chỉ là hơi chút cảm giác thấy mệt, thầm nghĩ đây đại khái là hiệu quả nhờ mình tu luyện thể thuật một thời gian, có thể đánh hay không cũng kệ, ít nhất thể lực so với trước kia mạnh hơn rất nhiều.
Dọc theo đường đi, ba người vừa đi vừa trò chuyện, Diệp Tiểu Mộc đối với Tào Vĩ Ba cũng coi như có thêm một tầng hiểu biết:
Hắn xuất thân không tồi, phụ thân làm nghề buôn bán gỗ đỏ, gia cảnh thực không tồi, nhưng phụ thân hắn buôn bán đắc tội người khác, bị trả thù ở trên người hắn, đó là thời điểm hắn bốn năm tuổi, bị người ta hạ hàng đầu, lúc ấy cũng không biết gì, đi khám thế nào cũng không ổn, cơ hồ sắp chết.
Cũng là hắn mệnh tốt, lúc ấy phụ thân hắn thông qua người khác giới thiệu, tìm được một pháp sư ẩn tu, pháp sư kia xem qua tình huống của Tào Vĩ Ba, phát hiện hắn là tài năng tu đạo, vì thế nói với phụ thân Tào Vĩ Ba, mình có thể trị được, nhưng phải trả giá gần mười năm pháp lực, nếu không phải người chí thân, cho bao nhiêu tiền hắn cũng không làm.
Trừ phi phụ thân Tào Vĩ Ba nguyện ý đem nhỉ tử xả thân làm đồ đệ cho hắn, hắn mới nguyện ý ra tay.
Tào Vĩ Ba phụ thân lúc ấy chỉ nghĩ giữ được mạng của nhi tử, đâu để ý nhiều như vậy, lại nói nhi tử lúc nào cũng là con của hắn, bái sư cũng không tổn thất gì, đáp ứng tại chỗ. Pháp sư lúc này mới ra tay giúp Tào Vĩ Ba giải hàng, từ đây thu làm đồ đệ, từ nhỏ đã bồi dưỡng hắn.
Dùng lời của chính Tào Vĩ Ba mà nói, mình thiên phú là có thể, chính là không chịu được khổ, hơn nữa trong nhà có tiền, cũng không có nguy cơ gì, bởi vậy dù tu đạo nhưng vẫn là làm buôn bán, đều là chân trong chân nañnài hai năm trước phu thân hắn buông †av về hưu hắn tiến nhân viêc làm ăn, nhưng mấy năm nay gỗ đỏ buôn bán không tốt, hắn cũng làm cho qua ngày, dù sao không lo cơm áo, cũng không có tâm tình yêu đương kết hôn, cứ như vậy mà sống.
Sư phụ Tô Yên cùng sư phụ Tào Vĩ Ba quen biết đã lâu, xem như nửa đồng môn, Tô Yên mấy năm trước cùng sư phụ tới Hà Nam bên này truy tra một vụ án, lúc ấy đã tìm chính sư phụ Tào Vĩ Ba hỗ trợ, Tào Vĩ Ba mỗi ngày đều đi cùng, lại là bạn cùng lứa tuổi với Tô Yên, cứ như vậy mà thân quen nhau, lúc sau vẫn luôn giữ liên hệ, đầu năm nay, hắn còn cố ý đi Xuân Thành tìm Tô Yên, cùng đi Lệ Giang...
Nói đến chuyện đi lần này, Tào Vĩ Ba lập tức hứng thú, không ngừng nhắc lại một số chuyện thú vị trong chuyến du lịch, đi quán bar chơi như thế nào, nửa đêm cùng đi tản bộ bên hồ Lô Cô như thế nào...