Chương 3140: Thôn Hoang Vắng Không Người (2)
Chương 3140: Thôn Hoang Vắng Không Người (2)Chương 3140: Thôn Hoang Vắng Không Người (2)
Nói đến chuyện đi lần này, Tào Vĩ Ba lập tức hứng thú, không ngừng nhắc lại một số chuyện thú vị trong chuyến du lịch, đi quán bar chơi như thế nào, nửa đêm cùng đi tản bộ bên hồ Lô Cô như thế nào...
Hy vọng khiến cho Tô Yên cộng hưởng, nhưng Tô Yên không mấy hứng thú, Tào Vĩ Ba vẫn luôn tìm Diệp Tiểu Mộc nói chuyện, ánh mắt ái muội, Diệp Tiểu Mộc tuy rằng ngốc nhưng không ngốc, hiểu được ẩn ý trong lời hắn, đơn giản là muốn ám chỉ hắn và Tô Yên quan hệ không bình thường, cảm thấy buồn cười, chỉ thuận miệng nói cho có lệ.
Trải qua một đập chứa nước hoang phế, lại băng qua một nơi giống như huyền nhai, đi theo một khe sâu thêm một chút nữa, rốt cuộc cũng tới Phong Môn Thôn.
Lúc này đã là hơn 9 giờ tối, bọn họ bò lên trên một gò đất, được Tào Vĩ Ba chỉ điểm nhìn lại cuối khe sâu, ở một khối đất bằng giữa hai ngọn núi, nương ánh trăng có thể mơ hồ nhìn thấy một vài phòng ốc, thôn hoang vắng tất nhiên là một chút ánh đèn cũng không có. Cứ như vậy lẻ loi mà đứng sừng sững ở sơn dã.
"Tôi vẫn luôn không hiểu, vì sao lại có người cư trú ở chỗ này?" Tô Yên lắc đầu.
"Nghe đồn là thời điểm Thanh triều, có mấy người vì tị nạn nên dọn đến nơi đây, ở chỗ này định cư hơn trăm năm, sau lại những người trẻ tuổi ngại nơi này quá khổ, lục tục đều dọn đi rồi, cũng chỉ sót lại thôn hoang vắng này."
Tô Yên nói: "Nhưng mà tôi nghe trên mạng nói, những vật dụng nội thất trong những ngôi nhà đó cũng không được coi là lâu lắm, có thể phỏng đoán là được dọn tới mới vài thập niên, nếu là như vậy, người trong thôn kia hẳn là còn tồn tại, nhưng Phong Môn Thôn nổi tiếng nhiều năm như vậy, từ mười mấy năm trước đã có đài truyền hình tới làm chuyên đề, còn nơi nơi tìm kiếm cư dân Phong Môn Thôn, nhưng cư nhiên một người cũng không tìm được, thậm chí người mấy thành thị xung quanh, cũng không ai nghe nói bên cạnh có người của Phong Môn Thôn."
Tào Vĩ Ba cười nói: "Cho nên vừa rồi những gì tôi nói chính là nghe đồn, kỳ thật Phong Môn Thôn là thập niên 90 mới tập thể dọn đi ra ngoài, chỉ là bọn hắn không muốn thừa nhận là người nơi này."
Diệp Tiểu Mộc cùng Tô Yên cảm thấy tò mò."Vậy thì lạ quá, vì sao không thể thừa nhận?"
Tào Vĩ Ba nhún vai nói: "Cái này tôi cũng không biết, tôi cũng là nghe nói, dù sao thôn này ở thập niên 90 nhất định trải qua sự tình đặc biệt gì đó, chuyện này phát sinh, làm người toàn thôn đều dọn đi ra ngoài."
Diệp Tiểu Mộc cảm thấy hắn có vẻ cố tỏ ra huyền hư, cũng không hỏi tiếp.
Ở bên ngoài Phong Môn Thôn được tương truyền là Hoa Hạ đệ nhất quỷ thôn, có một triền núi bằng phẳng, Tào Vĩ Ba kiến nghị ở chỗ này hạ trại qua đêm, kết quả lúc bọn họ đang bận việc, ở phụ cận phát hiện một ít đồ vật bị người ta bỏ lại, vỏ bao thực phẩm đóng gói, tàn thuốc, giấy thải, Tào Vĩ Ba còn tìm thấy một ít dấu vết hạ trại lưu lại, hơn nữa lại xem xét mức độ cũ mới, cũng không phải ném xuống cùng thời điểm.
Xem ra phàm là người tới nơi này đều nghĩ tới hạ trại ở chỗ này, dù sao thì nơi này hướng về phía cửa thôn, địa thế bằng phẳng, cách đường xuống núi lại gần, vạn nhất phát sinh thiên tai gì, có thể trước tiên thoát khoải sơn cốc.
Dưới sự chỉ huy của Tào Vĩ Ba, lều trại được lập lên. Đây là một lều trại dành cho ba người, vừa vặn có thể đặt ba chiếc túi ngủ.
Lều trại đã xong, ba người đều dựa lưng vào lều trại ngồi xuống nghỉ ngơi, vừa ăn đồ ăn mang theo, chờ sau khi nghỉ ngơi xong, Tô Yên gấp không chờ nổi muốn đi vào trong thôn xem thử, vì thế ba người cầm đèn pin đi.
Thôn này được xây ở trong hạp cốc, hai bên đều cao ngang với vách đá, ở giữa những ngôi nhà, chừa ra một con đường đất, còn có thể mơ hồ nhìn thấy dấu vết con đường.
Trong khoảnh khắc bước chân đi lên con đường này, Diệp Tiểu Mộc cảm giác không khí giống như đột nhiên trở nên lạnh hơn rất nhiều, quay đầu nhìn Tô Yên cùng Tào Vĩ Ba, tựa hồ cũng không phát hiện điểm này, dứt khoát chưa nói vội.
"Có hai người?" Khi Tô Yên thấp giọng nói ra những lời này, đèn pin cũng chiếu qua, chiếu lên một đồ vật giống như hình người, phản xạ ra bạch quang.
"Là tượng đá." Tào Vĩ Ba dẫn bọn hắn đi qua, quả nhiên là một cặp tượng đá, đứng ở một bên cửa thôn, nhìn kỹ lại, một người mặc khôi giáp, bên hông giắt một bội kiếm, quỷ dị chính là tượng đá không đầu, ở trên cổ có cái khe lõm, hiển nhiên tượng đá này đã từng có đầu. Tượng bên cạnh cũng không đầu giống như vậy.
"Đây là tướng quân, bên cạnh này... Mọi người xem dáng người, là nữ, ăn mặc rất mộc mạc, không giống như là người có thân phận người, cho nên có người nói đây là hầu gái của tướng quân, nói hai người bọn họ là tổ tộc không dung thứ, cho nên mang theo nha hoàn trốn vào núi sâu, ở chỗ này sinh ra mấy hài tử, sau lại dần dần sinh sản thành một thôn."
"Đến hậu nhân còn tìm không thấy, như thế nào xác định bọn họ là tổ tiên của người trong thôn? Tôi thấy là hậu nhân căn cứ tượng đá mà tự đoán mò thôi." Tô Yên thể hiện nỗi nghỉ ngờ, quay đầu hỏi Diệp Tiểu Mộc,"Tiểu Mộc cậu nói đi?"
"Cô nói có lý, hơn nữa này hai tượng đá này cũng không có đầu, nhìn rất quái dị."
Lướt qua tượng đá, tiếp tục đi vào trong, trải qua những tòa nhà đầu tiên.
"Chính là nơi này, lúc trước nơi này bị dân phượt mò tới, chủ yếu chính là bởi vì nơi này." Tào Vĩ Ba dùng đèn pin chiếu qua, là một căn nhà gạch mộc đến cửa cũng không có, được đèn pin chiếu sáng, hiện ra hình dáng vài món gia cụ, một bệ bếp dựa vào tường, nửa mặt tường bên trên đều bị hun đen, bên kia có một chiếc bàn bát tiên, trên tường đối diện có dán một tấm tranh tết, trên bức tranh bám đầy tro bụi tựa hồ được người ta lau chùi một phen, lộ ra Thần Tài đang cầm kim nguyên bảo.
Chính là một nông thôn hoang trạch bình thường, ngoại trừ ... chiếc ghế dựa đối diện cửa kia.
Ghế dựa đặt ở nơi cách cửa không xa, rất rộng rất to, chỗ tựa lưng cùng trên tay vịn còn có khắc hoa văn, không giống như là ghế dựa trong nhà người thường. Hơn nữa, mặt trên không dính bụi, như là bình thường mỗi ngày đều có người thường xuyên ngồi lên.
"Đây là ghế bành nổi tiếng nhất Phong Môn Thôn, mọi người chắc cũng nhìn thấy ảnh chụp trên mạng." Tào Vĩ Ba dùng đèn pin chiếu trên chiếu dưới, nói.
"Vì sao lại đặt tại nơi này?" Tô Yên nói ra nghỉ hoặc.
"Có người suy đoán, có thể là nhà này có người lớn tuổi, đem ghế dựa đặt tại nơi này, có thể phơi nắng được."
Diệp Tiểu Mộc nhìn ghế dựa này, có một loại quỷ dị nói không nên lời.
"Tôi nghe nói, ghế dựa này đã bị nguyền rủa, chỉ cần người nào ngồi lên trên đó, đều sẽ bị nguyền rủa quấn thân, cuối cùng chết thảm..." Diệp Tiểu Mộc nói ra những gì mình tìm được ở trên mạng.
Tào Vĩ Ba cười một cái, đi tới ngồi lên trên ghế, bắt chéo chân nói: "Loại đồn đãi không đáng tin cậy này, cũng chỉ có thể dọa được người thường, đối với pháp sư chúng ta là vô dụng."
"Anh nên đứng lên thì hơn." Tô Yên nhìn hắn, có loại cảm giác nói Rời đi tòa nhà, ba người tiếp tục đi hướng vào trong. Bốn phía im ắng, không khí có chút áp lực thậm chí quỷ dị, Diệp Tiểu Mộc cảm giác có chỗ không đúng, nhưng nghĩ nửa ngày cũng không nghĩ ra, vừa muốn mở miệng hỏi bọn họ, Tô Yên đột nhiên đứng lại, cau mày, tựa hồ như muốn lắng nghe cái gì, nói: "Các cậu nghe thấy gì không?"
"Cái gì?"
Diệp Tiểu Mộc cũng vểnh tai nghe, lắc đầu nói: "Tôi không nghe được gì hết."
"Đúng là không nghe thấy gì hết!"