Mao Sơn Tróc Quỷ Nhân ( Dịch Chuẩn Full )

Chương 3136 - Chương 3142: Quái Vật Trong Giếng Nước (2)

Chương 3142: Quái Vật Trong Giếng Nước (2) Chương 3142: Quái Vật Trong Giếng Nước (2)Chương 3142: Quái Vật Trong Giếng Nước (2)

Ba người xuyên qua cổng tò vò, đi vào bên trong sân, hai bên trồng tùng bách, bởi vì nhiều năm không người xây cất nên rất cao lớn, đối diện có một thính đường, bên trong xiêu xiêu vẹo vẹo thờ phụng rất nhiều bài vị.

Nguyên lai đây là một từ đường.

Cây cột hai bên đại sảnh có khắc một cặp câu đối: Phong môn tuyệt hậu, con cháu an bình.

Nguyên lai đây là ngọn nguồn của Phong Môn Thôn.

Diệp Tiểu Mộc cẩn thận ngẫm nghĩ những lời này, suy đoán thôn này chỉ sợ thật sự vì tránh họa mà đến, lấy tên này chính là để nhắc nhở con cháu không được lui tới cùng người ngoài.

"Còn ở phía trước!" Tô Yên nhìn chằm chằm chỉ số trên đồng hồ, hít sâu nói: "300."

Ba trăm...

Nếu cái đồng hồ này không bị hư, thuyết minh phụ cận có tà vật còn lợi hại hơn so với lệ quỷ cùng yêu tiên?

Ở trong đại sảnh tìm được một cửa nhỏ, sau khi đi qua, là cái sân, nhìn qua bức tường đã bị sập một nửa, bên ngoài chính là sơn dã.

Tô Yên nâng cổ tay, ở trong sân đi một vòng, cuối cùng đi vào góc phía dưới một cây hòe cành lá tốt tươi, dưới tàng cây có một miệng giếng, bên cạnh một phiến đá xanh, hẳn là trước kia đặt trên miệng giếng, không biết bị ai dọn đi.

Ba người đến bên giếng nghiên cứu, thò đầu vào, giếng sâu hai ba mét, phía dưới đen thui, đèn pin cũng soi không rõ ràng lắm, Tô Yên nhặt một cục đá ném xuống, không nghe được tiếng nước chờ mong, mà âm thanh phát ra trầm đục, giống như nện lên trên bùn đất.

Là một miệng giếng cạn!

"Vậy thì lạ quá!" Tô Yên có chút buồn bực, hỏi Tào Vĩ Ba,"Trước kia không phải anh từng tới đây sao, miệng giếng sao lại thế này?"

"Trước kia đá phiến này được đặt bên trên, bọn tôi thông qua khe hở nhìn xuống phía dưới, có nước." Tào Vĩ Ba cũng thực khó hiểu.

"Nhìn chỗ này!"

Diệp Tiểu Mộc ở trên vách giếng phát hiện cái gì, dời đèn pin qua đi, ở trên một vách đá dưới miệng giếng, soi thấy một ấn ký màu đỏ sậm.

Máui2 Tào Vĩ Ba lấy ra một lá bùa, dùng nước chấm ướt, đưa tay đi lau ấn ký kia, kết quả trong khoảnh khắc vói tay vào, đột nhiên hai tay căng thẳng, tay bị thứ gì túm chặt, lập tức la hoảng lên, dùng sức kéo lên trên, nhưng đồ vật kia túm chặt không buông, nếu không phải Tô Yên cùng Diệp Tiểu Mộc phản ứng nhanh, giữ chặt thân thể hắn, cơ hồ sẽ bị kéo xuống.

"Không được không được, tay tôi sắp đứt rồi, đáng ghét!"

Tào Vĩ Ba lớn tiếng kêu, hơn phân nửa thân mình đều bị kéo vào trong giếng, Diệp Tiểu Mộc hai tay ôm eo hắn, hai chân đu lên vách tường giếng, dùng hết sức lực để chống cự lại, nhìn lại phía dưới, lại có một nùi vật dạng sợi màu đen, gắt gao quấn lấy tay Tào Vĩ Ba, giống như dây đằng không ngừng xoay tròn lôi kéo hắn, trong lúc nhất thời sợ tới mức không biết nên làm cái gì bây giờ.

Xoẹt xoẹt!

Tô Yên dùng một chiếc gương nhỏ cắt đứt đầu tóc trên cánh tay Tào Vĩ Ba, Diệp Tiểu Mộc dùng một chút lực túm hắn lôi ra, những thứ đồ giống như tóc lan tràn đến vị trí miệng giếng, giống như nơi đó có một đạo giới hạn vô hình, không bao giờ thò lên trên.

Một lát sau, tóc kia thong thả rơi xuống trong giếng nước.

"Muốn chạy cũng không có cửa đâu!"

Tô Yên một chân đạp ở trên vách giếng, từ trong bao lấy ra một nắm chu sa rắc tới, moi ra một thủy tinh cầu (pháp khí bản mạng của cô), chiếu lên trên một mặt gương, đồ vật giống như san hô trong thủy tỉnh cầu xoay tròn lên, phát ra u quang màu lam, bị gương nhỏ phản xạ đến phía dưới.

Đùng một tiếng, ngọn lửa từ trên mớ tóc bốc cháy lên, Diệp Tiểu Mộc vọt tới giếng nghiên cứu quan sát, từng cọng tóc kia đang vặn vẹo trong hỏa diễm, giống như từng con rắn thon dài, vừa vặn vẹo vừa không ngừng co lại, mang theo ngọn lửa biến mất ở đáy giếng, đào tẩu theo một phương hướng.

Hóa ra dưới giếng còn có một cái động, vuông góc với phương hướng của giếng, ẩn nấp ở nơi sâu nhất, nếu không phải tà vật "Tóc dài" kia đào tẩu từ nơi này, khả năng vĩnh viễn sẽ không bị bọn họ phát hiện.

Tô Yên thở dài một cái, đi qua xem xét tình hình Tào Vĩ Ba, Tào Vĩ Ba đã chịu kinh hách, có thể nhớ lại biểu hiện của mình vừa rồi lại cảm thấy có chút mất mặt, mặt đỏ bừng, luôn miệng giải thích tà vật kia tới quá đột nhiên, chính mình không có phòng bị.

"Cậu phản ứng cũng không đủ nhanh, lúc ấy cậu nên dùng chủy thủ của mình chặt đứt tóc." Tô Yên ngược lại nói với Diệp Tiểu Mộc. vẫn là khuyết thiếu kinh nghiệm thực chiến, vì thế nhớ kỹ ở trong lòng.

"Dưới này có một cái động, A Vĩ anh trở về lấy dây thừng, chúng ta đi xuống xem thử."

"Thật sự muốn đi xuống?"

"Tôi làm việc chưa bao giờ làm một nửa, dưới này rõ ràng có tà vật, không đi xem đến tột cùng là gì, vậy không phải đến không một chuyến." Tô Yên trả lời rất chắc chắn.

"Được rồi, nhưng mà nếu tôi đi, vạn nhất xảy ra chuyện ai bảo vệ cô, Tiểu Mộc huynh đệ cậu đi đi, nó nằm trong ba lô hai ta vác, nhân tiện lấy hai chai nước lọc tới!"

Tô Yên có chút bất mãn, nói: "Cậu ấy thực lực không được, vạn nhất trên đường có nguy hiểm."

"Nguy hiểm nhất là ở dưới đáy giếng, trong thôn cho dù có tiểu quỷ tiểu yêu gì, hắn cũng xử lý được, vừa lúc rèn luyện một chút, Tiểu Mộc huynh đệ, xảy ra chuyện cứ kêu to, chúng ta sẽ qua cứu cậu."

Tô Yên còn muốn nói cái gì, Diệp Tiểu Mộc gật đầu nói: "Vậy để tôi đi." Xoay người đi ra ngoài thôn.

Ra khỏi từ đường, Diệp Tiểu Mộc một mình đi qua thôn hoang vắng, những phòng ốc không có cửa, bên trong tối om, tựa như từng con quái thú há to miệng với mình.

Diệp Tiểu Mộc trong lòng có chút sợ hãi, nhưng hắn lập tức cảm thấy hổ thẹn, tuy rằng sợ hãi là bản năng của người, nhưng mình dù sao cũng là pháp sư a, hắn nhớ tới những gì Lão Quách thường nói: Đối pháp sư mà nói, đáng sợ nhất không phải tà vật, mà là sợ hãi trong nội tâm của mình, sợ hãi sẽ khiến cho hoảng loạn, mặc kệ đối mặt bất luận tình huống gì, đều phải giữ bình tĩnh, như vậy thường thường mới có thể ở thời điểm nguy nan thậm chí tuyệt cảnh lật ngược tình huống.

"Một người không có khả năng bất luận thời điểm nào đều giữ được bình tĩnh, nhưng nhất định phải tận lực bình tĩnh. Diệp Thiếu Dương lúc trước dựa vào chính tính cách đặc biệt này mới nhiều lần tìm được đường sống trong chỗ chết."

Diệp Tiểu Mộc vẫn hoài nghỉ câu sau, cảm thấy Lão Quách cũng là nghe tin vỉa hè, nhưng mà đạo lý là thiên chân vạn xác.

Lại liên tưởng đến biểu hiện lúc nãy của mình trong lúc hoảng loạn, Diệp Tiểu Mộc lại một lần nữa cảm thấy mình cách một pháp sư đủ tư cách còn kém xa lắm.

Hắn dần dần bình tĩnh lại, lại nhìn xung quanh bốn phía, cảm giác Đi đến đoạn rộng lớn nhất giữa thôn, bên trong mọi âm thanh đều an tĩnh, đột nhiên vang lên một thanh âm, Diệp Tiểu Mộc quay đầu nhìn lại, bên trái con đường nhỏ hẹp dài kẹp giữa hai dãy phòng ốc, một người đang đứng.

Người này đứng ở giữa hai dãy phòng ốc, ánh trăng chỉ có thể chiếu đến nửa người dưới, là loại quần hoa nhỏ mà trẻ em nông thông ngày xưa thường mặc trong các bộ phim, một đôi giày thêu màu xanh biếc. Nửa người trên không nhìn thấy, nhưng có thể phán đoán hẳn là nữ nhân. Không đúng, nữ quỷ!

Nữ quỷ này một bàn tay không ngừng vẫy vẫy về phía mình, ngón tay mảnh khảnh ở dưới ánh trăng có vẻ tái nhợt vô sắc.

"Ca ca, ca ca..."

Tiếng gọi dịu nhẹ không ngừng truyền tới lỗ tai của mình.

Diệp Tiểu Mộc cảm giác phía sau lưng lập tức lạnh.

Bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh, ta là pháp sư, nó chẳng qua chỉ là một tiểu quỷ!
Bình Luận (0)
Comment